Cặp Đôi Nồng Cháy

Dễ dùng thì cứ dùng nhiều vào


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoài cửa sổ, sắc hoàng hôn còn quyến luyến gió thu, ánh sáng nhẹ nhàng đong đưa, phiêu du trên bức tường trắng ở trong phòng, họa nên một vầng sáng mờ ảo. Hơi thở nơi anh như bị siết chặt trong chiếc túi, nhịp thở chậm hẳn đi. Anh cười rất khẽ: “Dễ dùng. Dễ dùng nhưng lần đầu tiên gặp lại mà không nhận ra anh?”

Lâm Sơ Nguyệt đã đánh bại được anh mà không cần mất sức (*), cô đáp lời: “Chủ tịch tự mình ngẫm lại xem.”

Nguyên văn 四两拨千斤 – Tứ lạng bạt thiên cân: Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân. Trong truyện ý nói không cần nhiều sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi phiền phức.

Ngụy Ngự Thành lại bị cô trói vào trong tay, nụ cười len lỏi trong ánh mắt anh: “Được, lần sau chắc chắn sẽ khiến cô Lâm hài lòng.”

Tỉnh táo lại thì cô mới thấy ngữ cảnh nguy hiểm quá. Đây không phải cuộc đấu trí âm thầm nữa mà thành màn tán tỉnh mập mờ rồi.

“Lâm Sơ Nguyệt.” Anh gọi đầy đủ cả họ và tên cô, thật trang trọng làm sao.

Tim cô bỗng thắt lại, nín thở mà dỏng tai lên nghe. Anh hạ giọng: “Dễ dùng thì cứ dùng nhiều vào, đừng để lãng phí.”

Cô cúp điện thoại trước, vừa tắt cái rụp đã đổi luôn tên “Ngụy Ngụy” trong danh bạ thành “Ngụy Ngự Thành” mà không hề do dự. Ngón tay cô chợt đơ lại trên màn hình, tiếp đến đã đổi thành: “Ngụy hồ ly.”



Những gì xảy ra trong chiều nay đã lan truyền khắp công ty với tốc độ chóng mặt. Mọi người vừa chửi bới gã súc sinh kia vừa ngợi ca cách thức xử lý của Ngụy Ngự Thành. Toàn là chuyện không đâu nên anh cũng chẳng cần khoe mẽ làm gì.

Một vấn đề thực tế đang bày ra trước mắt là anh thực sự rất cần chuỗi cung ứng bên Trần Cương. Các thành viên gạo cội trong ban giám đốc cũng phê bình kín đáo, nói anh ngay thẳng quá, giờ phải tìm người làm kẻ phản diện (*) để tiếp tục xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với đối tác.

(*) Bản gốc là nói Ngụy Ngự Thành “hát mặt đen” – mặt nạ đen trong hí kịch tượng trưng cho những người ngay thẳng, chính trực, tạo cho người ta cảm giác uy nghiêm. Đồng thời, “kẻ phản diện” là “mặt trắng” bởi mặt nạ trắng trái ngược với mặt nạ đen, mang ý nghĩa là kẻ gian trá, hung ác hoặc ngu ngốc.

Không biết kết quả ra sao nhưng chiều hôm ấy, khi các thành viên trong ban giám đốc bước ra khỏi phòng anh thì mặt ai cũng hầm hầm. Ngụy Ngự Thành có thể tiếp đón đủ mọi kiểu người nhưng anh sẽ không bao giờ thay đổi quyết định của mình.

Đồng thời, cái tên Lâm Sơ Nguyệt cũng bị người ta bàn ra tán vào. Hầu hết nhân viên của Hối Trung đều thấy khó hiểu, nhân viên mới đến à? Làm ở bộ phần nào đấy? Đến khi nghe ngóng được thì mắt ai nấy cũng tròn xoe, ủa vậy tại sao người của Công nghệ Minh Diệu lại tới làm việc ở Hối Trung thế?

Đến tối Đường Diệu mới biết chuyện này, anh cười như được mùa, đã vậy anh còn gọi điện báo tin để ngày hôm sau, hành động chính nghĩa của Lâm Sơ Nguyệt đã được tuyên dương trong cuộc họp nội bộ ở Công nghệ Minh Diệu.

Chị Sướng thích thú chuyển tiền thưởng cho cô: “Sếp khen thưởng đó.”

Ba nghìn tệ, Đường Diệu hào phóng thật đấy.

Chị Sướng hỏi: “Sếp Diệu tốt lắm đúng không?”

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu một cách khách quan: “Sếp biết quan tâm.”

Chị Sướng chớp chớp mắt đầy ẩn ý: “Em bận rồi nên chị lặn nha.”

Chưa đến hai ngày, sức nóng của câu chuyện đã giảm đi đáng kể nhưng dần dà, cô nhận ra có gì đó sai sai. Ví dụ như buổi trưa, thi thoảng sẽ có gương mặt lạ hoắc quanh quẩn ngoài phòng làm việc của cô, tới khi cô nhìn ra thì người đó nở nụ cười tươi rói rồi lẩn đi. Đến chiều, tiếng gõ cửa cuối cùng đã vang lên.

Một cô gái trẻ đeo kính với phong thái vô cùng giản dị hỏi: “Chào chị, em có thể vào ngồi được không?”

Cô mỉm cười đáp: “Hoan nghênh em đến.”

Cô gái rụt rè nên cứ chần chừ nhìn xung quanh mãi, muốn nói rồi lại thôi, khi ánh mắt quay về với gương mặt tươi cười dịu dàng đầy kiên nhẫn của Lâm Sơ Nguyệt thì cô ấy bỗng trở nên mạnh mẽ hơn.

Cô ấy ôm mặt khóc òa lên, giọng cô nức nở: “Thật ra em đã phải trải qua đau khổ trong một thời gian dài.”

Lâm Sơ Nguyệt chợt vỡ ra rằng cô đang tiếp đón vị khách đầu tiên ở Công nghệ Minh Diệu đến tư vấn tâm lý. Cô gái được nghe nói về Lâm Sơ Nguyệt, sau bao lần đấu tranh nội tâm, cuối cùng cô ấy đã quyết định tìm tới cô: “Hồi lớp mười em đi học thêm ở nhà thầy, thầy đã, đã…”

Đằng sau ấy là một câu chuyện nặng nề xiết bao. Quá khứ vượt ngoài tầm tay của năm tháng, kẻ bị mắc kẹt trong ấy chỉ có bản thân mình.

Nét mặt Lâm Sơ Nguyệt cực kỳ tập trung, lắng nghe cô ấy thút thít tâm sự về nỗi đau thương của chính mình, dành cho cô ấy một sự kiên nhẫn vô bờ.

Cô gái đau đớn ôm lấy trán: “Em không kể cho bố mẹ em hay bất kỳ ai khác. Nhưng từ đó trở đi, em bắt đầu bài xích người khác giới, từ chối rất nhiều chàng trai theo đuổi em. Em thấy cuộc đời em đã nát rồi.”

Lâm Sơ Nguyệt nắm tay cô ấy, vỗ về cho những buồn thương của cô.

“Em chưa bao giờ là người có lỗi cả. Đáng lẽ người bị đạo đức xét xử và phải chịu sự hành hạ của năm tháng là kẻ bất lương đó mới đúng.”

Ánh mắt cô gái đỏ ngầu, lóe lên vẻ ngạc nhiên khi nhìn về phía cô. Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười: “Em đã vượt qua những xiềng xích trói buộc bản thân và trưởng thành như thế này, có một cơ thể khỏe mạnh, học hành giỏi giang cùng công việc tử tế. Em bước vào cuộc sống với tấm lòng nhân ái, dù cho gian khổ khiến người ta sợ hãi nhưng em vẫn vượt lên khó khăn. Em tốt đến như vậy, thế nên những chuyện đau khổ ấy không đủ tư cách để trở thành vật cản trên chặng đường thẳng tắp của em.”

An ủi người ta phải rộng lượng để buông bỏ quá khứ là lời khuyên tàn nhẫn nhất. Nếu không trải qua nỗi đau của người ấy, xin đừng khuyên người ấy hãy sống một cuộc đời ngọt ngào. Lâm Sơ Nguyệt động viên cô ấy, khen ngợi cô ấy, cô cảm nhận được cuộc sống xán lạn ngập sắc hoa vì cô gái ấy đã cố gắng cho chính bản thân mình.

Một tiếng sau, cô gái lau nước mắt: “Cảm ơn chị.”

Lâm Sơ Nguyệt mở cửa, làn gió bỗng ùa vào xóa tan đi cái ngột ngạt bên trong. Cô ra hiệu cho cô ấy chờ một lát rồi lấy ra một cái lọ trong ngăn tủ cạnh bàn: “Em bôi kem dưỡng mắt đi, như thế thì mắt sẽ không đau nữa.”

Vì khóc lâu quá nên mắt cô gái vừa đỏ vừa sưng. Cô ấy ngẩn người, cảm động trước sự dịu dàng chu đáo của cô đến mức muốn rơi nước mắt. Cô ấy hỏi: “Em ôm chị được không?”

Lâm Sơ Nguyệt không trả lời mà chủ động dang tay ôm cô ấy vào lòng. Chỉ con gái mới hiểu được con gái thôi.

Mấy ngày tiếp theo, số người tìm đến cô đã tăng lên. Trong đó có biết bao người đã vỡ òa cảm xúc, cũng có những cô gái bị quấy rối tình dục phải sống trong đớn đau mịt mờ, những cô gái ấy đã chịu đựng quá lâu rồi, giờ là lúc cần một hốc cây cho bản thân được trải hết lòng mình.

Rất nhiều lần Ngụy Ngự Thành đi ngang qua, chỉ cần mở cửa sẽ thấy gương mặt ôn hòa tươi tắn, tỏa nắng của Lâm Sơ Nguyệt. Nét đẹp nhất trên gương mặt cô phải kể đến hàng lông mày, trông như được dát bằng viên ngọc quý hiếm ở nhân gian vậy.

Anh vô thức nghĩ đến năm chữ: Tên cướp hớp hồn người.

Lúc xong việc đã là hai giờ rưỡi, khi tiễn đồng nghiệp ra về, Lâm Sơ Nguyệt ôm bụng gập cả người xuống. Đồng nghiệp đến tư vấn tâm lý không thể trì hoãn thời gian làm việc quá nhiều nên chỉ đành tranh thủ vào giờ nghỉ trưa. Vì vậy mà cô không thể ăn trưa đúng giờ được. Cô có vấn đề về dạ dày, những năm gần đây đã ổn hơn rồi nhưng mấy hôm nay bệnh lại tái phát.

Lấy được hai viên thuốc dạ dày rồi uống xong cũng đã chẳng còn sức để ra ngoài mua đồ ăn. Chu Tố đứng gõ cửa rất lâu thì cô mới từ từ bước đến mở cửa. Chưa kịp nói gì thì cô ấy đã hoảng hốt la lên: “Trời đất! Sao mặt cô lại trắng bệch thế này!”

Lâm Sơ Nguyệt khom lưng, mở miệng đáp: “Đau dạ dày.”

“Tôi thấy vào giờ ăn trưa mà phòng cô vẫn đóng kín cửa, bận đến tận giờ cơ à?”

Cô gật đầu, không còn sức để nói chuyện.

“Chờ nhé, tôi đi tìm đồ ăn cho cô.” Đôi guốc sải bước gõ lộc cộc dưới nền đất, Chu Tố lấy hai gói đồ ăn vặt ra khỏi ngăn kéo, đang ôm vào trong tay nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lý Tư Văn sừng sững trước phòng làm việc.

Cô thu tay lại: “Tôi đi làm không ăn cái gì hết.”

Gương mặt anh vẫn vô cùng nghiêm túc.

“Ở bên kia kìa, cô ấy mắc bệnh dạ dày.” Chu Tố chỉ chỉ về phía Lâm Sơ Nguyệt đang đứng đợi, thì thà thì thầm: “Dữ quá đi mất.”

Anh không nói lời nào, xoay người rời đi. Mấy gói đồ ăn vặt Chu Tố mang đến toàn vị chua cay nên Lâm Sơ Nguyệt không có khẩu vị. Dạ dày đau cùng cực, cô chỉ đành nằm lên sofa nhưng không ngủ nổi, nhắm mắt được mười phút đã tỉnh.

Tới khi cô ngồi dậy thì thấy một hộp giữ nhiệt được đặt trên bàn, bên cạnh còn có một túi đồ ăn rất to. Trong hộp giữ nhiệt có cháo nóng, ngửi mùi thôi đã thèm rồi. Tay cô cầm thìa khuấy cháo, đang phân vân thì chị Sướng nhắn tin đến: “Nguyệt Nguyệt, sếp Diệu mang đồ tới đấy, em nhận được chưa?”

Giờ cô mới sực hiểu, thì ra đồ ăn do Đường Diệu đem đến, đúng là ông chủ biết quan tâm chăm sóc nhân viên của mình. Thuốc đã phát huy tác dụng cộng thêm có bát cháo nóng vào bụng nên cơn đau dạ dày đã thuyên giảm.

Theo dự báo thời tiết, hôm nay là ngày đầu tiên thành phố Minh Châu trở nên mát mẻ sau khi bước vào thu. Mặt trời buổi sáng vẫn rực rỡ không hề báo trước rằng chiều nay mây đen sẽ ùn ùn kéo đến, gió thổi vù vù, đứng từ trên cao nhìn xuống thì thấy những nhành cây bị dập nát thành từng đợt sóng xanh.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

“Mời vào.”

Cửa được đẩy ra, Lâm Dư Tinh ngó đầu vào cười ngây ngô với chị. Ngay sau đó, Chung Diễn đứng ở đằng sau cười toe toét: “Cô Lâm, bọn em tới thăm cô đây.”

Lâm Sơ Nguyệt không ngờ hai đứa sẽ đến: “Đến bằng cách nào đấy?”

Lâm Dư Tinh chỉ vào Chung Diễn, gấp gáp phủi sạch tội lỗi: “Anh Tiểu Diễn kéo em đến.”

Chung Diễn trợn tròn hai mắt: “Này nhá này nhá.”

Cô không tiếp lời, chỉ hơi nghiêng đầu, hai tay chống eo. Lâm Dư Tinh thua trận, đành nói thật: “Em chỉ muốn tới thăm chị chút thôi.”

Em trai không yên tâm nên lúc nào cũng nhớ chị nhưng lại không dám nói ra, Chung Diễn nhìn mà sốt hết cả ruột, hừng hực khí thế dẫn người đến đây.

“Môi trường làm việc không có gì để chê cả, nhìn phòng làm việc của chị khiến em cũng muốn đi làm đấy.” Chung Diễn như thể là chủ nhân của căn phòng này.

Lâm Dư Tinh gật gù không ngớt, vừa phấn chấn vừa thấy yên tâm. Lâm Sơ Nguyệt cong môi trong vô thức: “Chị còn chưa tan làm, hai đứa ngồi đi.”

“Đi, anh dẫn chú sang chỗ cậu anh.” Chung Diễn làm như không nghe thấy lời cô nói, kéo người ra ngoài, cô có gọi thế nào cũng không dừng bước. Đúng lúc chị Sướng gọi điện tới giữ chân cô lại.

Ngụy Ngự Thành dựa vào bàn xem tài liệu, áo vest vắt bừa lên lưng ghế da, một bên tay áo còn hơi nghiêng sang phải, trông mặt dây chuyền còn dài hơn cả tay áo trái. Tất cả tạo nên một khung cảnh trông hơi thô kệch nhưng khi anh đặt mình vào trong đó lại mang đến sự hài hòa diệu kỳ.

Chung Diễn tiến vào trước, anh ngước mắt lên liếc cậu không thèm phản ứng gì. Lâm Dư Tinh theo sau, khôn khéo gọi: “Cậu Ngụy.”

Anh thấy cậu đến thì buông luôn bút nhớ xuống, đứng dậy cười với cậu. Chung Diễn thì thầm: “Sự khác biệt giữa việc muốn gặp và không muốn gặp nó lớn như vậy đấy.”

Anh lườm Chung Diễn, ra lời cảnh cáo trong âm thầm rồi quay sang dịu dàng lịch sự với Lâm Dư Tinh: “Đến thăm chị à?”

“Xin lỗi cậu, phiền cậu rồi ạ.”

Lâm Dư Tinh rất lễ phép, hiểu chuyện lại ít nói, vô cùng dễ mến. Anh khẽ vỗ vào vai cậu, nói chuyện với cậu bằng chất giọng nhẹ nhàng. Thấy
cậu dán mắt lên tủ sách một lúc nên anh hỏi: “Thích quyển nào?”

“Chuyến Tàu Thời Gian ạ.” Lâm Dư Tinh nói: “Quyển này không được xuất bản nữa rồi.”

Cả tủ toàn sách tiếng Anh nguyên gốc. Ngụy Ngự Thành lấy sách xuống bảo: “Tặng cháu.”

Lâm Dư Tinh vừa mừng vừa lo: “Không không không.” Nhưng bỏ thì lại tiếc nên gãi gãi mặt rồi hỏi anh: “Nếu tiện thì cậu cho cháu mượn, bao giờ đọc xong rồi trả được không ạ?”

Ngụy Ngự Thành chiều theo cậu: “Được.”

Chung Diễn đứng bên cạnh uể oải: “Đúng là hai học sinh giỏi có khác.”

“Cậu của anh mới giỏi, em còn kém xa.” Lâm Dư Tinh ngại ngùng cúi đầu.

Ngụy Ngự Thành liếc cậu, ý tứ chê trách rõ ràng nhưng anh cũng không nói nhiều mà đứng dậy đặt một bộ khóa Khổng Minh (*) lên bàn. Chung Diễn hừ một tiếng: “Cậu anh quỷ quyệt nhất đấy, lại còn khinh bỉ anh vòng vo thế cơ chứ.”

(*) Khóa Khổng Minh hay còn được gọi là khóa Bát Quái hoặc khóa Lỗ Ban, là một trò chơi trí tuệ phổ biến ở Trung Quốc, theo truyền thuyết thì trò chơi này được Lỗ Ban phát minh ra từ cuối thời Xuân Thu đến đầu thời Chiến Quốc.

khổng minh

Lâm Dư Tinh đứng chung chiến tuyến với Ngụy Ngự Thành trong vô thức, khoe ra thần thái trẻ trung hiếm thấy: “Anh Tiểu Diễn, hai ta đọ sức cái nhỉ?



Lâm Sơ Nguyệt hoàn thành việc chị Sướng giao thì qua tìm em trai. Nhìn thẳng là thấy phòng làm việc của Ngụy Ngự Thành, cửa không đóng nên có thể thấy thấp thoáng bóng dáng ba người họ.

Lâm Dư Tinh đang ngồi cạnh anh, chăm chú nghe cái gì đó. Chung Diễn chơi hai lần mà mãi không ra nên mất kiên nhẫn, chống tay lên đầu ngáp một cái thật dài.

Ngụy Ngự Thành nghiêng đầu, hạ giọng giải thích, từng miếng gỗ di chuyển giữa các ngón tay anh, phút chốc, gương mặt Lâm Dư Tinh ánh lên vẻ ngưỡng mộ cùng một nụ cười nhoẻn trên môi.

Lâm Sơ Nguyệt đứng yên, ngắm nhìn khung cảnh trong hai phút rồi lẳng lặng quay về. Mời vừa vào phòng làm việc, chị Sướng đã gọi điện tới, tạm thời cô lại có thêm nhiệm vụ là thảo luận với chị ấy về những phương án cho quy tắc mới. Cuộc gọi lần này dài hơn bình thường rất nhiều.

Ảnh hưởng của sự thay đổi thời tiết đến nhanh như gió, chưa đến năm giờ, ngoài trời đã tối đen như mực, tiếng gió thét gào ập vào cửa sổ, nhiệt độ cũng giảm mạnh. Mười phút trước khi cô đang nói chuyện với chị Sướng qua điện thoại, Lâm Dư Tinh đã nhắn tin cho cô bảo mình và Chung Diễn về trước rồi.

Cô lo lắng: Thời tiết thay đổi mà em lại mặc áo mỏng.

Lâm Dư Tinh: Lúc về cậu Ngụy đưa áo khoác cho em mặc rồi.

Ngón tay cô đơ lại, mấy giây sau mới nhắn: Ừ được rồi.

Cô không thể xuyên tạc ý của Ngụy Ngự Thành được, cô tình nguyện coi đó là thành ý của anh. Không rỗi hơi để nghĩ ngợi nhiều, cô cần phải tăng ca để làm cho xong việc chị Sướng giao đã.

Sáu giờ, trời mưa to như trút nước.

Bảy giờ, Lâm Dư Tinh nhắn cậu đã về nhà an toàn.

Tám giờ, cô đi vào phòng vệ sinh. Bên ngoài vẫn bật đèn sáng trưng nhưng vô công rồi nghề, chỉ có tiếng mưa ngoài cửa sổ làm khách. Cô ngước mắt lên đi về phía trước, cửa phòng làm việc của Ngụy Ngự Thành đang khép hờ, ánh sáng bên trong tản ra không gian.

Anh vẫn chưa về nhưng cô cũng không để tâm lắm, tiếp tục tăng ca. Chín giờ cô gửi mail cho chị Sướng rồi đợi chị trả lời. Gần mười giờ, cuối cùng thì đã xong việc. Cô vươn vai, nhìn tiết trời ngoài cửa sổ, xem ra phải đặt xe rồi.

Cô cầm túi xách rồi khóa cửa lại, thanh âm cực kỳ rõ nét trong tầng 36 lặng yên. Mấy giây sau, tiếng đóng cửa ở phòng khác cũng vang lên. Lâm Sơ Nguyệt giật mình, vô thức nhìn sang bên phải. Bóng hình anh xuất hiện, vừa khéo tan làm cùng lúc với cô.

Trong không gian rộng lớn còn đúng hai người bọn họ. Thang máy đang nhảy số dần dần.

Ngụy Ngự Thành chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, không mặc áo vest. Lâm Sơ Nguyệt dời mắt khỏi bờ vai anh, bỗng dưng nhớ ra lời Lâm Dư Tinh nói, cậu Ngụy đã đưa áo cho cậu. Cứ đứng thế này cũng xấu hổ quá, dù sao người ta cũng có tình có lý nên cô chủ động mở lời: “Ngày mai tôi sẽ trả áo lại cho anh.”

Một lời cảm ơn khách sáo đồng thời cũng là cái cớ để phá vỡ bầu không khí tế nhị này. Ngụy Ngự Thành không trả lời cô, anh bước vào thang máy cùng cô. Anh bấm tầng B2 trước còn cô nhấn vào tầng 1 sau.

Thang máy đi thẳng xuống, từng con số màu xanh nhảy trên màn hình LCD. Tầng 36 như cỗ máy đếm ngược, mỗi lần đổi số thì không khí trong xanh tươi đẹp càng tiến gần tới cô hơn. Ngụy Ngự Thành đứng sau lưng cô, anh không nói câu nào nhưng cô lại trông như đang phải gánh cục tạ nghìn cân trên lưng mình.

5, 4, 3…

Tim cô đập thình thịch, cơ thể cũng làm xong tư thế chuẩn bị bước ra ngoài. Song vừa xuống tầng 2, Ngụy Ngự Thành tự dưng đưa tay ra hủy tầng của cô.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì thang máy đã chạy xuống, không quay về tầng 1 được nữa. Giọng anh vang lên sau lưng cô: “Anh đưa áo cho em trai em rồi.”

Cô quay đầu nhìn anh, vừa thấy thấp thỏm vừa thấy khó hiểu: “Nên là?”

“Thời tiết thay đổi, lạnh.” Xuống bãi đỗ xe, cửa thang máy mở ra. Anh tiến ra từ phía sau, tiện thể ép luôn cô ra ngoài.

“Đi cùng nhau.” Anh khẽ nói: “Chắn gió cho anh.”

Từ đây thì cô đã hiểu hết rồi đấy. Người đàn ông này có phải tăng ca đâu mà đang đi săn đúng theo lịch mà thôi.

Lâm Sơ Nguyệt nhìn bóng lưng anh, cơn giận trong lòng đã vơi đi, giờ cô chỉ thấy buồn cười chẳng biết phải làm sao với anh. Nay anh lái chiếc Maybach màu đen, anh dừng xe ngay bên cạnh cô, mắt anh cụp xuống, anh đã chờ đợi cả tối nay cũng chỉ vì thời khắc này…

“Lên xe đi, anh đưa em về.”

Trời vẫn mưa mãi chẳng ngừng, sương mù trong đêm giăng mịt mùng. Đi từ Hối Trung đến nhà cô đã mất cả quãng đường dài, tới khi anh vòng về Minh Châu Uyển còn phải lái sang một con đường khác. Gần mười một giờ đêm anh mới về đến nhà, mưa tầm mưa tã tựa như đang dệt cho thế gian tấm áo dạt dào tình cảm thân thương.

Đoạn đường đi từ ngoài vào nhà làm áo sơ mi ướt đẫm, dính vào bả vai anh, lúc anh cởi áo thì Chung Diễn nhảy ra khỏi phòng, cơ thể thanh niên giờ cường tráng thật, mưa thu mà không lạnh chút nào, vẫn mặc độc một cái áo cộc tay rộng thùng thình.

Ngụy Ngự Thành liếc cậu rồi hỏi: “Lâm Dư Tinh về nhà lúc nào?”

“Khoảng bảy giờ.” Chung Diễn chợt vỡ lẽ, bất mãn với anh: “Cậu quan tâm đến thằng bé thế.”

“Không thì sao, quan tâm đến đứa cháu nhà giàu này à?” Anh phô bày ra sự thật một cách sắc bén.

Chung Diễn cũng biết thân biết phận, ngửa cổ ngồi thụp xuống sofa. Ngụy Ngự Thành học giỏi từ nhỏ nên lúc nào cũng thích đọc sách, vô cùng thông minh sáng dạ.

“À đúng rồi, cậu biết tin gì không?” Chung Diễn đảo mắt, đợi ông cậu mình cả tối chỉ để báo tin mật: “Cô Lâm có tin đồn ở công ty đấy.”

Ngụy Ngự Thành đang tháo cà vạt chợt tạm dừng, đến khi tiếp tục thì ngón tay anh đã chậm hẳn đi.

“Tin đồn gì?”

“Scandal của cô đó.”

Cà vạt không hiểu mô tê gì lại bị ngừng tháo, hai tay anh buông thõng xuống chân, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng đung đưa, đợi cậu nói tiếp.

“Rõ ràng là nhân viên của Công nghệ Minh Diệu nhưng địa điểm làm việc lại ở công ty cậu. Cháu nghe bảo nhé, lúc chiều cháu đến phòng làm việc của cậu cũng mới hay tin thôi, người ta không những tặng đồ mà còn mang cơm trưa, thưởng tiền cho cô nữa… Thỉnh thoảng người đó còn lượn lờ quanh phòng làm việc của cô nữa cơ, trong khi khoảng cách xa xôi rành rành ra như thế. Cậu cũng thấy có vấn đề thật đúng không?”

Tâm trạng Ngụy Ngự Thành được thả lỏng, hơn nữa anh còn thấy nhẹ nhõm vô cùng. Anh giữ cảm xúc đúng mực giỏi như vậy nhưng thực chất, cũng không khó để người ta phát hiện ra. Tính toán sắp đặt đủ mọi cách lại còn phải cẩn thận dè dặt. Trái tim đã thành thật thì sao xúc cảm có thể dối trá cho được. Ngay cả Chung Diễn ngốc nghếch chưa biết yêu là gì còn nhìn ra nên anh nghĩ đã đến lúc để cho thằng bé biết sự thật rồi.

Anh vừa định cất lời thì Chung Diễn đã nói: “Không ngờ anh Diệu lại tán con gái nhà người ta giỏi như thế!”

Ngụy Ngự Thành bỗng câm nín.

“Lo rằng cô sẽ thấy sợ hãi nên giữ khoảng cách an toàn, vậy sẽ phát triển được một tình yêu công sở êm đẹp làm sao. Anh Diệu lãng mạn, anh Diệu trâu bò quá.” Chung Diễn ca ngợi hết lời. Một lát sau, cậu quay đầu lại, hốt cả hền vì gương mặt tối sầm của cậu mình.

“Không phải chứ, anh Diệu không nói cho cậu biết à?” Chung Diễn tự biên tự diễn trong đầu, đã vậy còn buồn bã gật đầu: “Anh ấy sai rồi, dám lợi dụng cậu để theo đuổi phụ nữ.”

Sắc mặt Ngụy Ngự Thành vào giờ phút này chỉ kém mỗi mưa to gió lớn ngoài trời kia thôi. Chung Diễn mãi mê đắm chìm trong câu chuyện mà không hề nhận ra không khí đã ngưng đọng, đã thế cậu còn kết luận rất đỗi tự nhiên: “Thật ra anh Diệu với cô Lâm xứng đôi phết.”

Ngụy Ngự Thành tức tối muốn nhảy dựng cả lên, anh rút cà vạt một cách mạnh bạo, vò thành quả bóng rồi quay đầu ném vào mặt thằng cháu mình.

Giọng anh lạnh tanh: “Phắn về phòng.”

Chung Diễn nhận thấy tình hình không ổn, chóng chóng chạy vụt vào phòng. Đúng lúc này, Đường Diệu gọi điện tới cho anh.

“Cậu đang ở đâu đấy?” Tiếng nhạc ồn ã vang lên ở đầu dây bên kia, giọng Đường Diệu rất to: “Sớ mới có ba người thôi, thiếu một rồi.”

Ngụy Ngự Thành ngồi trên sofa, áo sơ mi xộc xệch càng lộ ra vẻ phiền muộn trong anh: “Cậu tặng đồ cho cô ấy à?”

Đường Diệu phản ứng kịp thời: “Tặng nhiều lắm, cậu đang nói lần nào? Cô ấy là người của cậu thì tôi phải chăm sóc chu đáo chứ. Mà không nói nữa, thế rốt cuộc có tới đánh bài không?”

“Tới.” Mắt Ngụy Ngự Thành lim dim, gác hai chân lên bàn, nói rất từ tốn: “Cược cái gì?”

“Như cũ thôi. Nếu cậu muốn chơi lớn thì cược chỉ vàng hay thỏi vàng cũng được tất.” Đường Diệp trả lời.

Anh lạnh nhạt đáp lại: “Nếu cậu đã nhiệt tình như thế.”

“Thì?”

“Thì cược đầu cậu ra nấu canh, được dịp mang ấm áp đến cho nhân viên luôn.”

“…”

*

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện