Chung Diễn thở phào, cậu vỗ ngực, thầm nhủ cậu mình giờ hiền hòa nhân từ lắm, biết quan tâm đến hậu bối rồi.
Cậu gật đầu như giã tỏi: "Đúng rồi, bớt dùng điện thoại đi không là thoái hóa đốt sống cổ đấy."
Lâm Sơ Nguyệt nhịn cười, gật đầu đồng ý: "Vâng, vâng, vâng."
Cậu không kìm được phải nhắc nhở: "Cậu, cậu ngồi trông đẹp trai lên tí được không? Cháu còn chả ngồi cái tư thế đấy bao giờ." Cậu là đàn ông mà còn thấy xấu hổ với cái khí chất của Ngụy Ngự Thành lúc này.
Giọng anh hời hợt: "Cháu còn không biết nhiều tư thế lắm."
Cô như bị tắt thở, gượng gạo gãi mũi rồi quay mặt đi.
Chỉ mình Chung Diễn "ngay thẳng", gật đầu: "Đừng khịa cháu, cháu đã sửa cả đống thói hư tật xấu rồi."
Bé ngốc nên chẳng thể get được cái tài cua gắt của cậu mình.
Cô chỉ vào nhà vệ sinh: "Em mượn phòng vệ sinh chút."
Cô vừa mới vào chưa được mấy giây thì Ngụy Ngự Thành cũng đi theo.
Cửa nhẹ nhàng khép lại, anh đã ôm chặt lấy cô.
Cô hồi hộp hỏi: "Chung Diễn đâu rồi?"
"Bắt nó đi mua nước cho anh rồi."
Anh tựa cằm xuống hõm vai cô, thở nặng nề hẳn lên, hơi thở phả lên làn da cô cũng trở nên ấm nóng ẩm ướt, cứ lặp đi lặp lại chẳng khác nào nước sôi.
Anh thì thầm: "Tối qua anh ngủ không ngon, mệt quá."
"Anh không nghe âm thanh trắng em gửi à?"
"Nghe thì nhớ em lại càng không ngủ được."
Cô quay người, vòng tay ôm cổ anh: "Nghi ngờ chủ tịch đang làm nũng đã được xác nhận."
Anh không phủ nhận, đáp lời cô một cách mệt mỏi.
Anh rất cao nên để phối hợp với cô thì thành ra không đứng thẳng được mà phải cong người, trông càng chèn ép cô hơn.
Cô nhón chân hôn lên môi anh: "Còn mệt nữa không?"
"Mệt."
"Thế này thì sao?" Lại kiễng chân hôn xuống mắt anh.
Đôi mắt nhắm nghiền lặng lẽ mở ra, cả hai gần đến nỗi cô thấy rõ được hàng mi dài và khóe mắt hơi hếch lên của anh.
Đôi mắt anh chan chứa những thương yêu, song ngày thường có sự nghiêm túc bao phủ nên đã giấu nhẹm đi nét dịu dàng của khuôn mặt.
Cô soi xét cẩn thận: "Ngụy Ngự Thành, mắt anh là mắt đào hoa."
Anh cúi đầu hôn xuống môi cô, một cái hôn dứt khoát và mãnh liệt nhường nào.
Cả hai quấn quýt bên nhau tựa như có dòng suối đang chảy trôi uốn lượn, rồi dường như đã tập kích thành công nên chỉ trong tích tắc, anh kéo cô chìm vào thế giới đong đầy những cảm xúc cháy bỏng của mình.
Trong khắc "nhấm nháp" đến tận cùng dư vị, đôi mắt ấy đã nở bung những cánh hoa đào.
Chung Diễn sắp về nên không thể thân mật quá lâu được.
Cả hai vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì cậu đã mang nước về.
"Cậu, Nông Phu Sơn Tuyền (*) hơi ngọt đấy." Một tay cậu cầm chai nước, tay còn lại đang lướt điện thoại: "Ai ngờ thị trấn bình dị còn kinh doanh mấy cái thứ chất chơi cơ đấy."
(*) Nước Nông Phu Sơn Tuyền:
Lâm Sơ Nguyệt: "Sao thế?"
"Em vừa xuống mua nước thì có cái tên du côn ở cửa hàng bé tí gọi lại, hỏi em cần người hầu hạ không.
Nó mở di động cho em xem ảnh xong bảo kiểu gái nào cũng có, tâm sự có, hầu rượu hầu ăn cũng có nốt, đã thế còn cứ nhét danh thiếp cho em cơ." Cậu buôn dưa ngoài phố: "Em nhìn qua rồi, khét luôn, em gái đó còn nhỏ hơn cả Lâm Dư Tinh."
Cô ngẩng đầu: "Trông mặt mũi thế nào?"
"Quen quen." Câu hỏi nghiêm túc đã giúp radar trong tâm trí cậu bắt đầu rà soát.
Cậu cào tóc đằng sau gáy rồi có tia sáng sực lóe lên: "Giống em gái lần trước chị dẫn em đến thăm nhà ý!"
Cô vô thức siết chặt bàn tay, phản ứng đầu tiên của cô ấy là quay sang nhìn Ngụy Ngự Thành.
Cô kìm nén hết thảy những gì đang cuộn trào trong tim, quyết định nghe lời anh, học cách che giấu cảm xúc của mình trước khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa.
Anh cũng đáp lại ánh mắt cô.
Sự ăn ý trong thinh lặng như thể anh đang nói với cô rằng, đúng thế, dẫu cho muôn vàn khó khăn cách trở thì rồi sẽ đến một ngày mây mù tan thành mây khói.
Không thể ỉm chuyện với Chung Diễn được nên cô đã kể cho cậu nghe toàn bộ sự việc phát sinh trong ngày hôm nay.
Cậu choáng váng: "Bọn này bị điên nặng rồi à? Ok, cô Lâm, để em lo hết cho."
Thành ra đến ngày hôm sau, cậu gọi cho số điện thoại được in trên danh thiếp, hỏi bâng quơ: "Ê, chỗ các chú có mấy em gái xinh tươi mơn mởn đúng không?"
Người trả lời đặc cái giọng của thằng du côn hôm qua nhét danh thiếp cho cậu tại cửa hàng, thái độ hắn niềm nở hẳn: "Có chứ, sếp muốn kiểu nào?"
"Thùy mị, hiền lành, ngoan ngoãn." Cậu nói bằng cái giọng trịch thượng: "Có ảnh thì tốt, để anh chọn hai đứa, mai chú mang đến cho anh."
"Được, sếp chờ em."
Chung Diễn đã điển trai còn ăn mặc hợp mốt, cậu là mẫu "trai tơ" điển hình, mặt nhỏ, mắt to, đuôi mắt dài hơi xếch lên, chuẩn khí chất của anh giai mất nết.
Vì thế mà cậu mới đưa ra mấy yêu cầu khốn nạn một cách tự nhiên đến như vậy.
Tên lưu manh làm việc lanh lẹ, chưa gì đã gửi ảnh đến cho cậu.
Quả nhiên trong số đó có Thân Tiểu Thu.
Em diện đồ hở hang, trang điểm kĩ càng, chiếc áo hai dây cũn cỡn khoe ra xương quai xanh khiến người ta miên man mơ tưởng.
Song, em vẫn chẳng thể phai nổi nét hoang mang bối rối trong ánh mắt mình.
Cậu đã cap toàn bộ cuộc trò chuyện rồi hẹn đúng sáu giờ ngày mai tại nhà nghỉ Chiêu Dương.
Sau khi chốt xong, cậu đứng vọt dậy: "Giờ cháu đi báo cảnh sát, mai bắt sống tại chỗ!"
Ngụy Ngự Thành không đưa ra ý kiến nhưng Lâm Sơ Nguyệt đã quả quyết: "Không được.
Bọn nó dám lộng hành như thế thì chắc chắn đã câu kết êm xuôi hết rồi.
Báo cảnh sát cũng vô ích, đã vậy còn khua chiêng gõ mõ.
Với cả chỉ bằng đống ảnh chụp màn hình thì chúng sẽ trở mặt được thôi."
Cậu hỏi: "Vậy giờ em phải làm thế nào?"
Cô trả lời: "Em quay hết lại đi."
Cậu vô thức ghì chặt lấy cánh tay mình: "Cô Lâm, em sẽ không xuống tay với trẻ vị thành niên đâu."
Cô bật cười bóp mặt cậu: "Sao thế được, em vẫn là em bé mà."
...
Hôm sau, Chung Diễn đứng đợi trước nhà nghỉ Chiêu Dương, tên lưu manh cũng đến rất đúng giờ.
Cậu không lắm lời mà giữ thái độ lạnh lùng: "Người đâu?"
"Tới ngay đây." Hắn gọi dạ bảo vâng.
Cậu mở điện thoại ra chuyển tiền: "Xong việc anh trả nốt phần còn lại."
Hắn nhanh trí: "Anh, anh muốn qua đêm à?"
"Vớ vẩn." Cậu ngỗ ngược: "Không thì tìm gái làm gì?"
"Thế thì phải thêm tiền." Hắn khoa chân múa tay.
Cậu thoải mái đồng ý, giọng chóe lên: "Lôi thôi, anh lên tắm trước, chú nhớ dẫn người đến phòng 502."
Hắn nhận tiền nên vui vẻ ra mặt, cúi người gật đầu với cậu: "Anh yên tâm, cứ chơi cho đã đời vào."
Cậu đi vào nhà nghỉ, xốc lại áo khoác rồi lẳng lặng gài camera quay lén lên cổ áo.
Sau đó cậu nấp bên cửa sổ quay rõ mồn một tất thảy những gì đang diễn ra dưới tầng.
Vẫn là chiếc ô tô đen kia, nó hiên ngang đỗ ngay trước cửa nhà nghỉ.
Tài xế xuống xe trước rồi mở cửa ghế sau.
Người ngồi bên trong không muốn ra nhưng gã đã vung đấm dọa rồ nên Thân Tiểu Thu phải vội vàng xuống xe với dáng đi loạng choạng, khuôn mặt tuyệt vọng khôn cùng.
Tên lưu manh thấy chậm quá nên đã kéo vai em rồi đẩy em vào nhà nghỉ.
Chung Diễn quay lại hết thảy mọi chuyện rồi chạy vọt về phòng 502 gội đầu.
Ngay sau đó, tiếng chuông cửa đã vang lên.
Cậu ra mở cửa, mái tóc ướt nhẹp, nước chảy tong tong, cậu vừa lau tóc vừa bảo: "Vào đi, còn mấy chú thì tránh xa ra."
Cửa vừa khép lại, thằng lưu manh đã thở hắt ra, hai người trạc tuổi nhau mà phận đời cách biệt quá.
Trong phòng, Thân Tiểu Thu hãi đến mức run lẩy bẩy, nước mắt lăn dài trong câm lặng.
Chung Diễn vứt khăn tắm sang một bên, liếc em rồi nghiêng đầu gọi: "Cô Lâm."
Em sững sờ, bỗng thấy tủ quần áo hé mở, Lâm Sơ Nguyệt chui ra ngoài.
Vì bị ngộp trong thời gian dài, sắp đứt hơi đến nơi nên gò má cô đỏ bừng.
Cô thở hồng hộc, nhìn về phía em: "Thế giờ con vẫn không định nói thật cho cô biết à?"
Em ngây ngốc, rồi từ từ nước mắt lã chã tuôn rơi.
Em che miệng, cơ thể như bị người ta khoét rỗng, em ngồi sụp xuống đất, ôm đầu khóc nửa nở.
Chung Diễn sốt ruột quá mức, đi vòng quanh người em: "Có chuyện gì xảy ra với em vậy?! Bọn anh sẽ giúp em! Em có biết rủi ro lớn thế nào không? Lần trước chị anh suýt nữa bị lũ mất dạy kia giết rồi đấy, em có tâm không hả?"
"Tiểu Diễn." Lâm Sơ Nguyệt can ngăn, lắc đầu với cậu.
Thân Tiểu Thu nghẹn ngào: "Bác con bắt con tới đây.
Tháng nào người ta cũng cho bác con tiền, nếu con không đến thì bác sẽ lấy kéo gắp than đánh con, đâm vào bụng con."
Cô siết ghì bàn tay, gắng ép bản thân phải bình tĩnh: "Bác bắt con làm gì?"
"Hầu rượu cho chú, ăn cơm rồi đi hát." Nước mắt em lại trào ra.
Cô hỏi: "Có người cởi quần con không?"
Mãi sau, em mới gật đầu.
Cô mím chặt môi, khuôn mặt tái nhợt hẳn đi.
Cô quay đầu hỏi Chung Diễn: "Quay hết chưa?"
Cậu quơ quơ cổ áo, cẩn thận rút cái camera quay lén ra: "Chắc chắn quay hết rồi."
Cô ngồi xổm xuống, nắm lấy tay em.
Vào thời khắc này, tâm can cô đau đớn khôn nguôi: "Con còn muốn sống cuộc đời thế này sao?"
Em vội vã lắc đầu.
"Thế con có tin tưởng cô không?"
Em gật đầu cái rụp.
Cô đứng dậy, sắp xếp mọi việc đâu vào đấy: "Để cho con bé ngủ qua đêm ở đây, năm giờ sáng mai sẽ có xe chở em về nhà."
Chung Diễn tự giác giơ tay: "Em đi tìm cậu đây!"
Tất cả các bằng chứng đã được ghi lại và nộp cho thành phố Nam Kỳ ngay trong đêm.
Đội ngũ luật sư được Ngụy Ngự Thành giao phó nên đã chuẩn bị kĩ càng từ sớm.
Thêm cả các mối quan hệ kéo dài từ Nam vào Bắc, móc nối với nhau nên đơn tố cáo được xử lí ngay lập tức.
Ngay sáng hôm sau, thằng lưu manh đã bị bắt giữ, cả chiếc Toyota đen của tội phạm cũng bị tịch thu, hoàn toàn không cho chúng nó thời gian xoay chuyển tình hình.
Vì liên quan đến trẻ vị thành niên nên khi thụ lý vụ án đã cố tình giấu đi không để rò rỉ thông tin ra ngoài.
Quá trình điều tra vụ án phải mất rất nhiều thời gian.
Bác của Thân Tiểu Thu mắc bệnh tâm thần nên không nằm trong phạm vi bị tạm giữ hình sự.
Lâm Sơ Nguyệt nghĩ mà thấy vô lí cùng cực: "Lúc phạm tội thì bệnh tâm thần đâu rồi? Mắc bệnh thì đến viện mà chữa."
Vì lí do đó mà bác của Thân Tiểu Thu bị chuyển đến bệnh viện tâm thần.
Lão già còn vùng vẫy không chịu vào, người mạnh hẳn lên, làm gì có vẻ bị thần kinh ở đây.
Cô đứng trong góc nhìn chằm chằm vào lão với ánh mắt lạnh lẽo như thể bản thân bị rơi vào chốn nào đó khiến mình sợ hãi đến mức không nhúc nhích nổi.
Chung Diễn nhận ra cô có gì không ổn: "Cô Lâm sao thế?"
Mãi cô mới hoàn hồn, cúi gằm đầu: "Không sao đâu, chị đang nhớ đến một người thôi."
Năm ấy cô bị người ta hãm hại, khi cô tìm thấy hắn thì hắn cũng phản ứng điên cuồng y hệt như này.
Mặt hắn dữ tợn, mắt trợn tròn bừng lên vẻ phấn khích tột cùng chẳng khác nào người đang phê thuốc dẫn đến mất kiểm soát chính mình.
Lúc đấy cô mới nhận ra điều bất thường, bật thốt lên câu: "Hồ Bình Xuyên! Đi giám định tâm thần với tôi!"
Hồ Bình Xuyên rất khỏe, đẩy cô ngã oạch xuống nền đất rồi chạy đi.
Hắn chạy mất hút, gây ra cho cô một lịch sử đen tối không thể xóa nhòa.
Cô thấy quái lạ nên đành tập trung suy nghĩ về vấn đề trọng điểm.
Nhìn ông bác ruột của Thân Tiểu Thu nổi điên mà buốt giá lan từ ánh mắt xuống tận tâm can cô.
Kẻ kia khi đến trị liệu tâm lý đã điền tên đăng kí là Hồ Bình Xuyên.
Cô nhắm mắt, rõ ràng hai người này không thể dính dáng đến nhau được.
Cô cười khẩy, chả lẽ mình cũng bị tẩu hỏa nhập ma rồi à?
Bác của Thân Tiểu Thu mắc bệnh tâm thần nặng, phía bệnh viện tuyến trên đã đề nghị lão nhập viện để chữa trị.
Tuy nhiên nếu như vậy thì em sẽ không có người chăm sóc.
Lâm Sơ Nguyệt nghĩ ra giải pháp: "Nếu không thì để con bé sống tạm ở tổ xóa đói giảm nghèo."
Mặc dù đã cố gắng phá án kín tiếng nhất có thể nhưng sao mà không lộ tin ra ngoài được cơ chứ.
Chưa gì sự việc đã thành quả bom dội khắp huyện Nam Thanh, đâu đâu cũng xôn xao vì tin tức này.
Mây đen đã bị xé bỏ, biết bao tia nắng rực rỡ cứ thế tranh nhau ló ra ngoài.
Dẫu là lời đồn thất thiệt hay ai đó cố tình tung tin thì ít lâu sau, chuyện Trần Cương bắt các em gái hầu rượu mình đã long trời lở đất.
Gã được cái mã hào nhoáng chứ cái tính trí trá ở vùng khỉ ho cò gáy nó đã ăn sâu vào máu, lúc nào cũng chỉ nhiệt tình ân cần với những ai mang lại lợi ích cho mình.
Gã a dua bợ đít cả đống người nhưng số người ghét gã còn nhiều hơn.
Gã nghĩ đủ mọi cách để đám đầu trâu mặt ngựa không khai ra mình nhưng chẳng hiểu vì sao lại có kẻ nhét cả xấp ảnh vào nhà gã để vợ gã trông thấy - Gã ăn cơm với người