Ngụy Ngự Thành chẳng dài dòng, anh ngồi xổm xuống, tay cầm túi, tay kia nhặt hết đồ vào trong, còn tiện thể thắt cho túi một chiếc nơ xinh đẹp, sau rồi đứng dậy: "Đi nào." Lâm Sơ Nguyệt khốn khổ quá thể, cứ bị săm soi thế này xấu hổ chết đi được.
Về nhà, anh chẳng nói chẳng rằng, vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm.
Sau khi tắm xong còn quan tâm an ủi cô với vẻ mặt và giọng điệu cực kì nghiêm túc: "Có gì to tát đâu, em cũng không cố tình mua mà."
Cô thả lỏng, sợ anh không tin: "Sản phẩm nhà Hạ Hạ thật đấy."
"Nhà ai cũng như nhau cả." Anh bước đến, nhẹ nhàng tựa vào cô: "Nó tồn tại là hợp lí rồi, đúng không nào?"
Giọng anh trầm lắng, từ tốn cất lời khiến đôi tai bị bỏ bùa mê thuốc lú nên cô cũng gật theo: "Đúng."
Anh đặt tay lên vai cô rồi trườn xuống cánh tay đan lấy ngón tay cô rồi kéo nhẹ một phát, người cô đã ngã vào lòng anh.
Vừa mới tắm xong nên người anh vẫn còn hơi ấm, vì đã tìm được con mồi nên đã vồ vập "xồ" vào cô.
Tim cô đập thình thịch, người cũng ngây ngất theo.
"Em cũng đang ở đây nên đừng lãng phí." Anh thầm thì dụ dỗ cô: "Phải so sánh thì mới biết ai hơn ai"
Thế mà chẳng hiểu sao cô lại xiêu lòng trước câu nói của anh.
Một đêm bùng cháy chẳng có lấy chút e thẹn.
Trông anh như đang dồn lực để âm thầm chứng minh điều gì đó.
Cơn đau man dại khiến cô không thể chịu được nên đã cào cấu cánh tay anh, để lại đầy rẫy những vệt đỏ hằn.
Màu đỏ đập vào mắt anh tựa như ngọn lửa rực cháy đang lan rộng một cách ngang tàng thiêu rụi màn đêm đầu hạ.
"Nhún cái gì đấy?" Ngụy Ngự Thành cực kì dâm đãng thổi vào tai cô: "Anh không cho em nhún đã đời à?"
Muốn gì được nấy, vẽ nên một đêm hoang đàng phóng đãng.
Hoang đàng đến nỗi Lâm Sơ Nguyệt phát sốt thêm lần nữa.
Cô vùi mình trong chăn, hở ra mỗi đôi mắt ngấn nước, đáng thương vô cùng, buông lời chỉ trích: "Đồ khốn."
Anh vô tội: "Nguyệt Nguyệt của anh được làm bằng giấy thật rồi, anh còn chưa làm gì."
Cô cãi lại: "Thế này mà bảo chưa làm gì? Anh định tham gia thi đấu cử tạ à?"
Thấy cô cáu thật nên anh nhận lỗi kịp thời, đo trán cô: "Chắc chỉ sốt nhẹ thôi."
May mà đang ở nhà, lúc nào cũng có sẵn những loại thuốc cần thiết.
Anh lấy miếng dán hạ sốt, cân đo đong đếm kĩ càng, thuốc thì vẫn hơi hại người nên dùng miếng dán để hạ sốt trước đã.
Cô để mặc anh thích làm gì thì làm, đôi mắt đen láy linh lợi nhìn thẳng vào anh: "Anh nói xem, cớ gì anh phải như thế này.
Đã phục vụ hiệp một rồi còn phải hầu nốt hiệp hai."
Nghe cô nói vậy thì anh biết cô ổn rồi nên chỉ mỉm cười, bóc miếng dán hạ sốt, nhẹ nhàng dán lên trán cô, thì thầm: "Đúng là em bé."
Sáng sớm hôm sau, Hạ Sơ tinh ranh gửi voice chat cho cô.
Lâm Sơ Nguyệt còn đang mơ màng ngủ đã phải tỉnh giấc vì tiếng chuông điện thoại.
Với tay ra sau gối lôi điện thoại ra, ấn vào mở voice chat, giọng nói lanh lảnh của Hạ Sơ đã dội vào tai: "Đêm qua dùng chưa? Sản phẩm nhà tớ thế nào?"
Cô tỉnh luôn, cả Ngụy Ngự Thành cũng nghe thấy.
Anh vòng tay ôm eo cô kéo cô về sát bên mình.
Sau đó giành điện thoại của cô, thốt ra một câu: "Đăng kí độc quyền được đấy."
Giọng anh trầm xuống, còn đang lim dim buồn ngủ nên nghe quyến rũ hẳn lên.
Hạ Sơ rep ngay lập tức: Xin lỗi nhá, làm phiền quá, hai bạn cứ tiếp tục đi.
Sau khi Ngụy Ngự Thành đến công ty, Lâm Sơ Nguyệt gọi điện cho Hạ Sơ.
Cô ấy đã biến hình thành gà gáy ò ó o: "Tớ còn được nghe mấy lời đó cơ à?! Sao giọng anh nhà cậu lại có ma lực thế hả?!"
Lâm Sơ Nguyệt buộc phải cho cô ấy biết bộ mặt thật của anh.
Cô ấy hốt hoảng: "Anh ấy ịch đến mức cậu sốt được luôn?"
"Cô cứ nói to nữa đi."
"Đâu mà, không nên thế đâu." Hạ Sơ đáp: "Anh nhà cậu ba mấy rồi mà? Chẳng phải xuống núi rồi à?"
"..."
"Vậy ra feedback của cậu là dùng sản phẩm công ty nhà tớ làm cậu khóc luôn."
Càng nói càng chả đâu vào đâu, Lâm Sơ Nguyệt bôi xấu Ngụy Ngự Thành: "Đừng có viết linh tinh, anh ấy phế lắm."
Chị em với nhau nên nói gì cũng được, thân thiết bao nhiêu năm trời, nói theo một cách khác thì còn đáng tin hơn cả tình yêu.
Hạ Sơ tựa như mặt trời nhỏ, phả hơi ấm xuống với đời cô một cách nhẹ nhàng tinh tế.
Không phải kiểu tay nắm tay mà đấy là hơi ấm đã đi bên cô suốt những năm tháng thanh xuân, chứng kiến cô mạnh mẽ đến nhường nào, bước cùng cô qua muôn vàn khó khăn trắc trở, vậy mà con tim ấy vẫn mãi vẹn nguyên như thuở ban sơ.
Trưa đến, cô tới văn phòng của Hạ Sơ.
Tiết trời hôm nay rất đẹp, gió thổi đìu hiu khiến lòng người khoan khoái.
Lâm Dư Tinh ngồi tắm nắng ở ngoài sân, trên bàn bày một bộ logo mô hình hàng không.
Thấy cô đến, cậu ngẩng đầu lên chào ngọt xớt: "Chị."
"Lắp bao lâu rồi, nhớ giữ mắt đấy." Cô mua vải đến, bóc hai quả đưa cho cậu: "Chị Hạ của em đâu?"
"Ở trong ạ." Cậu đáp: "À, anh Tiểu Diễn biết chị về rồi đấy.
Anh ấy gọi cho em, nghe phấn khởi lắm.
Ảnh bảo tối hai chị em mình qua nhà ăn cơm đấy."
Hạ Sơ cũng đang bận tối mắt tối mũi, sau khi tiễn khách đến tư vấn tâm lý thì thở phào: "Mệt muốn ngất xỉu.
Nguyệt, cậu đến giúp tớ đi.
Bận lắm không chịu nổi."
Vốn dĩ Hạ Sơ học chuyên ngành tâm lý lâm sàng nhưng sau khi mở văn phòng thì lại muốn chuyển sang hướng nghiên cứu, làm việc với các công ty lớn và các cơ sở đào tạo tâm lý học trong tổ chức - nhân sự.
"Cậu đến làm thì tớ yên tâm hơn." Cô ấy nói: "Chanh Tử Yếu chuẩn bị đính hôn nên chắc sẽ không ở đây lâu đâu.
Bố mẹ muốn cậu ấy về Thượng Hải phát triển.
Tìm người phù hợp khó lắm, Nguyệt Nguyệt, cậu đến giúp tớ đi mà."
Vẻ mặt Lâm Sơ Nguyệt nhạt đi, không nói không rằng.
Hạ Sơ thấu hiểu: "Đừng lo đến cái thằng khốn đó, tớ đoán nó sẽ không đến rầy rà cậu nữa đâu.
Mà nếu có thì tớ cũng đếch sợ."
Cô vẫn không trả lời: "Tớ đi nấu cơm đây, chiều còn dẫn Tiểu Tinh đến bệnh viện kiểm tra nữa."
"Làm ở chỗ khác thì không phải là đi làm, tớ đây gọi là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài đấy" Hạ Sơ "ê" "ê" gọi với cô lại: "Thế là đồng ý rồi nhá."
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười: "Ừ."
...
Bệnh viện Minh Tây.
Tháng nào Lâm Dư Tinh cũng đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe một lần.
Bác sĩ Tiểu Dương là người khám cho cậu suốt nửa năm qua nên thuần thục mở giấy kiểm tra, cả một hàng toàn dấu tích xanh nên có kết quả rất nhanh.
Một tập báo cáo chồng lên nhau, bác sĩ cũng xem xét vô cùng cẩn thận.
Bao nhiêu năm trôi qua nhưng Lâm Sơ Nguyệt vẫn cực kì căng thẳng như thể sắp kiểm tra đến nơi rồi.
Mãi sau, bác sĩ mới nói: "Rất tốt."
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Truyện hay luôn có tại [ TRЦм trцуen.vN ]
"Điện tâm đồ vẫn ổn, chỉ tiêu sau khi siêu âm cũng đạt tiêu chuẩn.
Các chỉ số máu..." Bác sĩ cầm bút khoanh tròn một chỗ: "Cần tắm nắng nhiều hơn để bổ sung canxi." Anh mỉm cười với Lâm Dư Tinh: "Quy tắc cũ, đến gặp chị Tiểu Triệu để lấy thuốc thôi."
Có những việc nằm trong khả năng cho phép thì sẽ thả để cậu tự làm, cũng cho cậu cảm nhận được rằng bản thân mình đang tồn tại trên đời.
Sau khi cậu đi, cô quay ra nói với gương mặt bình tĩnh: "Bác sĩ Dương, anh cứ thẳng thắn với tôi."
Nụ cười trên môi bác sĩ Dương rất đỗi ấm áp: "Không có chuyện gì đâu, cô đừng căng thẳng quá." Anh rút ảnh chụp CT nằm phía dưới cùng ra: "Nhìn máu chảy qua van hai lá thì thấy VE ít hơn VA.
Tâm thất trái đã to hơn đợt khám lần trước, rối loạn nhịp tim cũng giảm hẳn rồi.
Giờ thì không có vấn đề gì nghiêm trọng, tôi sẽ điều chỉnh lượng thuốc, nửa tháng sau đến siêu âm tim lần nữa.
Có gì bình thường cứ để Tiểu Tinh vô tư thôi, giữ tâm trạng thoải mái là điều cực kì quan trọng với bệnh tình của cậu bé."
Ra khỏi bệnh viện, Lâm Dư Tinh đã vui hơn khi nãy rất nhiều.
Tuy cậu không nói gì, cũng chẳng bộc lộ cảm xúc nhưng thực ra cậu giống hệt chị mình, chẳng khác nào học sinh đang căng thẳng chờ đến ngày đi thi.
Không xin cho được điểm cao, chỉ cầu đủ điểm thôi thì cũng đã thỏa mãn lắm rồi.
Cô ngắm nụ cười tỏa nắng của em trai mà cái đắng len lỏi xuống cõi lòng, bứt rứt không nói nên lời.
Đúng lúc đó, Chung Diễn gọi điện tới: "Sao rồi, sức khỏe tốt cả chứ?"
Cậu đáp: "Cũng được."
"Vứt cái được đi, tốt là tốt, không tốt là không tốt." Chung Diễn rất có phong độ của anh đại, ừm, cái giọng điệu y sì đúc Ngụy Ngự Thành.
Cô bước đến, giả vờ bực mình: "Cậu ấm ơi, cậu ấm gắt quá đấy."
Chung Diễn chửi bậy: "Ô cái đm! Cô Lâm của em ơi.
Đừng nói gì nữa, mau đến đi, hôm nay thiếu gia đây tự mình vào bếp đấy."
Đến Minh Châu Uyển, mới đứng ngoài cửa còn chưa vào nhà đã ngửi thấy mùi khét lẹt.
Dì giúp việc ra mở cửa với khuôn mặt bừng vẻ lo lắng: "Cô Lâm tới rồi."
"Chào dì Trần." Lâm Sơ Nguyệt thay dép, phòng bếp đóng kín mít, cô vừa hé cửa đã ho sặc sụa vì khói bay mịt mù bên trong: "Má, em đang làm gì đấy? Đốt bếp à?"
Dì Trần rầu ơi là rầu: "Tôi bảo để tôi làm cho nhưng cậu nhà không đồng ý.
Từ bé đến giờ cậu ấy có vào bếp khi nào đâu, đừng để bị bỏng chứ."
Cô an ủi: "Thằng bé không yếu ớt vậy đâu, con trai rèn luyện thế cũng tốt.
Dì cứ nghỉ đi, để cháu giúp cho."
Dì dẫn Lâm Dư Tinh ra phòng khách còn Lâm Sơ Nguyệt thì bịt mũi đi vào bếp.
Giỏi thật đấy, loạn cào cào hết rồi.
Chung Diễn mặc áo phông trắng, buộc luôn cả mái tóc vàng chóe lên tạo ra sự tương phản cực kì hài hước.
Hiếm khi nào cậu lại đầu hàng như này: "Tiên sư nó chứ, nấu cơm còn khó hơn xin cậu em tiền tiêu vặt nữa!"
Cô vừa ho vừa cười: "Được hít khói lửa của cuộc sống cũng tốt cho em."
"Em thà gọi đồ bên ngoài về còn hơn."
"Làm gì có gia đình bình thường nào gánh được khoản phí kiểu này, em quen ăn sung mặc sướng rồi."
"Trừ khi cậu em phá sản thôi."
...!Ok, đúng quá không còn gì để cãi.
Chả trông mong được chuyện Chung Diễn sẽ nấu cơm cho mọi người nhưng cũng không muốn phá hoại sự nhiệt tình của cậu nên cô đã hướng dẫn cậu làm trứng xào cà chua.
Cậu còn thấy rất có cảm xúc nên đã chụp lại rồi đăng lên vòng bạn bè.
Chốc sau, cậu sung sướng khoe: "Chất luôn! Cậu em like ảnh em đấy!"
Cô đang chần miếng sườn: "Tí nữa chị cũng like cho em."
Cậu đảo mắt, dáng người uể oải tựa vào mặt bếp, thản nhiên hỏi chuyện: "Cô Lâm có bạn trai thật à?"
Cô đáp tỉnh bơ: "Ừ."
Tính ra cũng khéo, lúc trước vẫn còn ở thị trấn Nam Thanh, chả hiểu Chung Diễn trở gió hay sao mà cứ hỏi cô có ý gì với Ngụy Ngự Thành? Theo đánh giá của Ngụy Ngự Thành thì cháu ngoại anh còn chưa thích ai bao giờ, mua ha ha ha.
Nghe cậu nói đôi câu thì đã đoán ngay ra được ý định của cậu rồi, ra là muốn mai mối để cô thành mợ mình.
Cô với anh khi ấy còn chưa thành đôi nên cô cũng chỉ mập mờ nói mình có người yêu vậy thôi.
Lúc cậu nhận được đáp án thì sầu lắm, trăn trở cả đêm dài.
Cậu siêu thất vọng nên nhón một miếng dưa chuột bỏ vào miệng: "Thôi quên đi, vô vọng quá rồi."
Cô cũng không đành lòng: "Thật ra thì chị với cậu em..." Đang định nói thật thì có tiếng chuông vang bên ngoài.
Cậu chạy ào ra như một cơn gió: "Cậu về!"
Hôm nay Ngụy Ngự Thành tự lái xe về chứ không đi cùng tài xế.
Xuống xe còn xách thêm một giỏ anh đào.
Chung Diễn chỉ vào Lâm Dư Tinh: "Em ấy thích ăn đấy, đúng là cậu cháu ruột."
Song, Lâm Dư Tinh lại đánh mắt vào trong bếp, nói với dụng ý khác: "Chị em cũng thích ăn." Chung Diễn hơi đâu mà nghĩ sâu về câu nói đấy.
Buổi chiều, nhiệt độ đã tăng vọt, giờ này mặt trời vẫn còn đỏ ối như hòn lửa.
Ánh chiều tà tỏa sắc vàng rực rỡ hệt một chiếc filter dành riêng cho mùa hạ, biến cả thế gian thành chiếc bánh nướng mới ra lò.
Ngụy Ngự Thành vắt áo vest lên tay trái còn tay phải thì xách giỏ anh đào, đi vào nhà với phong thái tiêu sái (*), bỏ lại đằng sau những khóm hoa và cây cỏ tốt tươi.
Qua khung cửa sổ ở phòng bếp, hình ảnh ấy quá đỗi đẹp đẽ tựa như một khung cảnh vừa hay bắt trọn được khoảnh khắc.
(*) Câu gốc là 玉树临风 dịch nghĩa là Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái.
Xuất phát của thành ngữ này từ bài thơ Bài ca bát tiên uống rượu của Đỗ Phủ.
Anh cũng trông thấy cô, dẫu đứng xa nhau nhưng nét cười dịu dàng đã lan tỏa khắp ánh mắt anh.
"Chào cậu Ngụy ạ." Ngoài cửa, Lâm Dư Tinh đã chủ động chào anh, sau đấy đến giọng Chung Diễn: "Cậu, cháu làm trứng xào cà chua đấy, tối nay cậu chắc chắn phải ăn hai bát cơm."
Tâm trạng anh rất tốt, nói chuyện với hai đứa một lát rồi đuổi Chung Diễn đi rửa anh đào.
Eo Lâm Sơ Nguyệt bỗng như tan ra, anh đã ôm cô từ phía sau rồi tựa cằm lên vai phải của cô: "Cô Lâm đảm đang quá."
Cô đang xắt gừng ra thành sợi nhưng kĩ năng dùng dao vẫn hơi lóng ngóng: "Em sợ Chung Diễn đốt bếp."
Anh "Ừ" với cô: "Thằng bé rất thích chị