Không về văn phòng được, Lâm Dư Tinh mà thấy sẽ lo lắm.
Sắp đến ngã tư, xe vừa mới chuyển làn qua bên phải thì Lâm Sơ Nguyệt đã bình tĩnh cất lời: “Rẽ trái.”
Chung Diễn nắm tay lái, đừng nhanh nhạy thế được không?
Rẽ phải sẽ đến Trung tâm Tài chính Minh Châu, khách sạn ở đó gần sát với tập đoàn Hối Trung còn rẽ trái sẽ đi về hướng ngược lại.
Cậu từ bỏ, chỉ “Ồ” lên rồi đánh vô lăng sang trái, chuyển làn.
Cô tự mở bản đồ cho cậu đi theo.
Cậu nhìn địa chỉ: “Khách sạn này xoàng quá.
Chị đến Rừng Thiên mà ở, phòng ở đây rộng lắm.”
Cô nói ngay: “Thích thì tự đi đi.”
Cậu câm ngay.
Cô Lâm tự quyết quá, tính toán hết trong đầu mình phải làm cái gì cái gì, đến cả tiền khách sạn cũng tự trả luôn.
Mà cậu thì không dám tranh vì cô mạnh mẽ quá làm người ta hãi hùng.
Lấy thẻ phòng xong, cô cũng chẳng nán lại mà nói đúng hai chữ “Cảm ơn” rồi đi vào thang máy.
Cậu đút hai tay vào túi, đứng im tại chỗ đá đá vào mũi giày mình.
Điện thoại trong túi đổ chuông thông báo mấy lần, cậu lôi ra xem rồi nhắn lại chầm rì: Cháu chở cô đến rồi, cô tự đi về phòng.
Đầu bên kia trả lời đúng một chữ: Ừ.
Hạ Sơ đang kí hợp đồng ở Thành Đông, nghe cô gọi xong thì sốt ruột chạy ngay đến, vừa vào cửa đã phải hít một hơi thật sâu: “Ngụy Ngự Thành là người à?”
Lâm Sơ Nguyệt tự đi mua thuốc, cố gắng xức thuốc lên mấy vết bị siết ở mắt cá chân.
Cô ngồi co người trên sofa, tóc tai bù xù, mấy sợi lòa xòa ở mang tai, nom thương vô cùng.
Hạ Sơ nổi cáu: “Đàn ông làm thế đấy à? Trói cậu? Sao anh ta dám làm cái trò này, phạm pháp đấy có biết không hả!”
Cô ấy phát điên, mở máy lên tìm số điện thoại: “Tớ tìm phóng viên để vạch mặt anh ta! Cho cổ phiếu công ty anh ta ngày mai tụt dốc!”
Cô hờ hững hỏi: “Có ích gì không?”
Hạ Sơ mím môi, cũng phải.
Nhà họ Ngụy ngồi mâm nào rồi, tập đoàn Hối Trung đứng đầu trong ngành có khác nào gậy như ý đâu, chiến lược quan hệ công chúng phải gọi là số một.
Đến cả ảnh của Ngụy Ngự Thành còn hiếm khi nào bị tuồn ra ngoài chứ đừng nói đến mấy tin tức tiêu cực.
Khéo lúc điện thoại hẵng còn đang nóng máy thì tin tức đã bị gỡ hết rồi.
Hạ Sơ bực thì bực vậy nhưng tuyệt nhiên không phải người nóng tính.
Sau 10 phút chửi rủa Ngụy Ngự Thành, cô ấy mới ngồi xuống đối diện với cô: “Thế rốt cuộc bọn cậu xảy ra chuyện gì?”
Cô tóm tắt lại chuyện Thân Viễn Phong, Hạ Sơ nghe xong cũng bất ngờ: “Sao anh ấy lại lừa cậu nhỉ?”
Cô đáp: “Anh ấy quyết định hộ tớ đấy.”
“Thế thì sai thật rồi, có lòng tốt thế nào thì ít nhất cũng phải trao đổi với cậu đã.” Hạ Sơ nói khách quan: “Nhưng tớ thấy anh ấy cũng không có gì ác ý cả.
Cậu cứ nghĩ mà xem, dòng họ anh ấy như thế, đứng ở vị trí đó thì đã sẵn cái thói lập mưu tính kế rồi.
Có khi do quen nghĩ ngợi rồi nên anh ấy mới làm tất cả vì cậu thôi.
Việc nào ra việc nấy, không đến mức anh ấy phải giấu cậu âm mưu gì đó đâu.”
Mãi sau, Lâm Sơ Nguyệt mới khẽ “Ừ”: “Nhưng anh ấy không hề quan tâm đến cảm xúc của tớ.”
“Sai rồi, không phải không quan tâm mà là quan tâm quá nhiều, thông minh quá sẽ bị thông minh đập.” Hạ Sơ bình tĩnh giúp cô nhìn nhận vấn đề: “Tớ đã bảo rồi, tính chiếm hữu của người ta mạnh lắm, anh ấy đã muốn cái gì thì chắc chắn phải giữ chặt trong tay cho bằng được.
Cậu đá người ta hai lần rồi, giờ lại định chia tay, không thì cũng rời khỏi người ta lần nữa chứ gì?”
… Đúng gái Tâm lý có khác.
Hạ Sơ nghiêm túc gật đầu: “Cũng không lạ.
Người có tính chiếm hữu mạnh thì khá dễ bị mất kiểm soát.” Cô ấy còn chêm thêm một câu để tỏ rõ thái độ mình đứng cùng phe với bạn thân: “Nhưng mà cũng không nên ra tay mạnh như này.”
Cô khẽ nói: “Anh ấy không sa thải Diệp Khả Giai.”
Hạ Sơ:?
“Tớ nghe cậu bảo anh ấy sẽ đuổi con sen trắng đi cơ mà.”
“Có đuổi đâu, còn điều nó sang cái chi nhánh khác tốt ơi là tốt.”
Hạ Sơ đứng lên nói với vẻ kiên quyết: “Đi chết mẹ đi!”
Thế mà Lâm Sơ Nguyệt lại bật cười.
Trận bão lửa hừng hực của tiếng trước đã khiến năng lượng trong cô cạn kiệt.
Song, lúc này đây cô lại tỉnh táo bất ngờ, thậm chí còn tách bạch bản thân để có cái nhìn khách quan với cảm xúc của người khác.
Hạ Sơ không khuyên chia tay bởi ấy là chuyện riêng tư của hai người.
Đây thuộc về vấn đề nguyên tắc, không nên đưa ra ý kiến bừa bãi nên cô ấy chỉ nói: “Tối nay cậu cứ ngủ ở đây đã, tớ sẽ bảo Dư Tinh là cậu đi công tác, không nên để em ấy lo.
Còn mấy chuyện khác thì cứ suy nghĩ thật kĩ rồi quyết định sau.”
…
Thành phố Minh Châu hệt như tên của nó vậy, ban ngày rực rỡ xán lạn tựa như cây xanh đang mạnh mẽ sinh trưởng, vươn cao những nhành cây dưới khung trời, toát lên khí phách ngời ngợi ra ngoài không gian.
Đến khi đêm về thì đã giếm mình hơn nhưng vẫn không thèm che giấu sự sắc sảo mặn mà, phong thái thanh cao quyến rũ của mình.
Ngụy Ngự Thành lái xe đến quán bar Minh Châu, cho xe xoay tròn một vòng trước cửa bar rồi mới loạng choạng bước xuống.
Mọi người nhao nhao lia mắt tới.
Anh nhếch nhác nhưng không ảnh hưởng gì đến khí chất khôi ngô tuấn tú của anh.
Máu trên tay lan ra khắp áo, những vệt máu đông lại đã ngả thành màu đen, còn những vết máu mới tứa ra thì anh chẳng thấy đau nữa rồi.
Đường Diệu tự mình xuống đón anh mà cứ cau mày mãi, sau rồi nháy mắt với vệ sĩ đứng cạnh, nhanh chóng thu dọn “hiện trường”.
Hai người đi vào phòng.
Đường Diệu vớ được điện thoại, đang định gọi thì anh đã lên tiếng: “Đừng gọi bác sĩ.”
Đường Diệu bỏ ngoài tai, nhất quyết phải gọi y tá tư nhân đến.
Người thoa thuốc cho anh là một y tá trẻ, nhưng khéo vì sợ Ngụy Ngự Thành quá nên tay cầm nhíp cứ run run, run đến mức khiến anh phiền hà, rút luôn tay về: “Đi đi.”
Y tá nhỏ bé sắp khóc cả lên, vâng vâng dạ dạ ngồi xổm xuống luôn.
Anh mím chặt môi: “Tôi không quát mà khóc cái gì.”
Vốn dĩ có khóc đâu mà giờ lại muốn khóc rồi đây này.
Đường Diệu hòa giải đúng lúc, chỉ tay lên vai phải cô y tá rồi ôn tồn bảo: “Đi trước đi.”
Ngụy Ngự Thành cầm hộp thuốc, nở nắp chai một cách thô bạo, không thèm quấn băng mà cứ thế đổ cồn lên bàn tay chằng chịt vết thương.
Đổ hết cả nửa chai, để mặc nó chảy tong tong làm ướt cả chiếc sofa da đắt tiền.
Anh hơi ngừng lại rồi giơ tay đập cả chai cồn.
Đường Diệu nhìn chiếc bình lăn lóc dưới nền nhà xong mới quay sang anh: “Lần đầu tiên tôi thấy cậu bực như này đấy.”
Anh khom lưng, chống cùi chỏ xuống đầu gối, cúi gằm đầu nên chẳng thể coi được biểu cảm chân thật của anh.
Đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đã đỏ ngầu: “Sao lại yêu phải cái người mạnh mẽ như vậy chứ!”
Đường Diệu cười hết đỗi thản nhiên: “Tôi cũng biết, ngoài Lâm Sơ Nguyệt ra thì chả ai có cái khả năng đó.”
Không cần hỏi nguyên nhân, kết quả đã bày sẵn đây rồi, thương tích thế này thì chắc hẳn phải kinh thiên động địa lắm.
Đường Diệu khui rượu cho anh, Ngụy Ngự Thành uống cạn ly rồi đập mạnh xuống mặt bàn cẩm thạch khiến nó bị mẻ một góc.
Đường Diệu hỏi thẳng vào vấn đề: “Thế cậu còn cần cô ấy không?”
Anh cười khẩy, đến cả hơi thở cũng nóng rẫy: “Tôi còn cần cô ấy không? Tôi mà dám không cần à!” – Câu nói đã mang theo cảm xúc rõ ràng, Đường Diệu nghe vậy thì cũng biết anh đang dỗi thôi.
Đúng là chuyện lạ hiếm thấy, sống bằng đấy năm lại được thấy Ngụy Sinh hờn dỗi cơ đấy.
Mà chỉ trong tích tắc, giọng Ngụy Ngự Thành suy sụp hẳn: “Cô ấy còn cần tôi không?”
Đường Diệu lắc đầu: “Khả năng là không.”
Ánh mắt anh sắc lẹm như dao.
Đường Diêu thờ ơ giải thích: “Đây có phải lần đầu tiên cô ấy bỏ rơi cậu đâu, mà đã đi còn đi rất tự nhiên còn gì.
Giờ cậu phạm vào nguyên tắc của cô ấy thì có khi sẽ một đi không trở lại thật.”
…
Tiết Mang Chủng ghé thăm, hạ đã vào giữa mùa thật rồi.
Vườn hoa ở văn phòng rậm rạp tốt tươi, nhìn thôi đã thấy căng tràn sức sống và hân hoan.
Dạo này thời gian Lâm Dư Tinh ghép Lego ngắn hơn hẳn đợt trước, ghép được một lúc thì lại nghỉ ngơi một hồi rồi cứ nhìn chằm chằm ra khoảnh sân xanh mát đến ngẩn người.
Hôm nay Chung Diễn đến chơi.
Cả tuần nay cậu cực kì chăm chỉ, không có việc gì cũng chạy qua chơi, có ngày