Căn phòng chìm trong thinh lặng, chỉ còn hương tinh dầu thơm ngát làm khách ghé chơi.
Mùa hè đến, dì Trần rất thích dùng tinh dầu “hoa cam”.
Mùi hương dịu dàng, không quá gắt hay quá nồng, một hương trái cây vừa phải, tựa như gió đêm mùa hạ thoảng nơi núi rừng, thấm đượm vào lòng người.
Lâm Sơ Nguyệt vùi mặt vào lòng anh: “Chủ tịch cảm tính quá rồi đấy nhé.”
Ngụy Ngự Thành “À” lên, đổi thành: “Anh đứng cả đêm trước cổng Chùa, cầu mong sớm sinh quý tử.”
“…”
“Phật có linh không thì phải xem thái độ của cô Lâm.”
Cô bật cười: “Sao nào, không linh thì lên mạng đánh giá kém à?”
Anh nói: “Trong vòng nửa năm.”
“Hả?”
“Xem Phật có linh thật hay không.” Tay anh ung dung vuốt ve vòng eo thon của cô, giọng trầm xuống: “Hối Trung sẽ mua luôn chùa, tu sửa thành nhà tình thương chùa Quan Âm, ngày nào cũng dâng hương cúng bái thì anh không tin không linh cho được.”
Cô cười nghiêng ngả, trốn khỏi tay anh: “Đừng cù em, ngứa.”
Tay anh lại ôm eo cô, kéo cô vào lòng mình, hỏi với một niềm khao khát dục vọng mãnh liệt: “Ngứa ở đâu nào? Để anh gãi cho.”
Cô cũng ngang ngửa anh, đè gáy anh xuống: “Ở môi.”
Màn đêm thanh tĩnh tựa nắng chiều.
Sau khi hai người hiểu ý nhau thì hệt như ném đá xuống mặt hồ.
Rung động như những cánh hoa nở rộ, rung rinh khoe sắc bên bờ sông.
Thật ra Lâm Sơ Nguyệt không hề rụt rè hay e lệ trong chuyện chăn gối.
Lắm khi cô còn thích chủ động, những lúc như thế thì Ngụy Ngự Thành là người duy nhất được lợi.
Anh nhận được sự đối đãi vô cùng tử tế mỗi khi làm tình.
Nửa đêm, anh bỗng rên lên đau đớn, bất mãn nhéo gáy cô.
“Nhẹ thôi nào, anh đau.”
Cả hai đều là dân chơi, đêm nay khéo còn chưa được ngủ đủ bốn tiếng đồng hồ.
Sắc trời dần tỏ nhưng Ngụy Ngự Thành vẫn không cam lòng, như thể anh phải thấy cô xin mình tha cho hết lần này đến lần khác thì mới thôi.
Lâm Sơ Nguyệt đưa lưng về phía anh, không chịu nổi nữa nên thành tâm cầu xin anh: “Hạ Sơ đang ở dưới nhà đợi em.”
Anh lại càng ác hơn: “Ai đang ở dưới? Không phải anh đây à?”
Cô không nói nữa, đỏ mặt gào lên: “Cứu với!!”
Hạ Sơ đợi đến mức sắp phải chửi thề thì Lâm Sơ Nguyệt mới xuống tầng.
Câu chữ đã chực chờ trên bờ môi nhưng vừa thấy cô thì Hạ Sơ lại nuốt chữ về.
Cô nàng chẹp miệng: “Mạnh bạo quá đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt mặc quần áo ngủ, nhưng từ bắp chân đến cánh tay rồi cả cổ lẫn xương quai xanh, chỗ nào hở ra thì cũng thấy chằng chịt vết xanh tím.
Ngụy Ngự Thành gắt quá.
Chủ tịch Ngụy trâu bò thật đấy.
Hạ Sơ nhìn lên tầng hai xong giơ ngón cái, không cần thiết phải nói gì nữa.
Mặt Lâm Sơ Nguyệt đỏ bừng, kéo gấu quần một cách ngượng nghịu.
Hạ Sơ không trêu nữa mà ra ngồi xuống sofa, nhấp ngụm trà với đầy vẻ sâu xa: “Từ lúc xuất viện đến giờ Dư Tinh vẫn dè dặt lắm, ngày nào cũng nhìn tớ trông mong, ôi cái ánh mắt ấy, tớ cũng không cầm lòng nổi nên giờ mới đến hỏi cậu đây, suy nghĩ cậu thế nào?”
Lâm Sơ Nguyệt trả lời thẳng thắn: “Bực.”
Hạ Sơ không nói gì, lát sau mới gật đầu: “Ừ, là tớ thì tớ cũng bực.”
“Mấy năm nay, bao nhiêu người bảo tớ sống khổ quá nhưng tớ chưa từng nghĩ như vậy.
Mãi đến khi Dư Tinh thái độ như thế với tớ thì tớ mới thấy tớ sống không dễ dàng gì.” Cô nói: “Tớ không muốn thằng bé nhận lỗi mà chỉ cần nó được bình yên.
Cậu chuyển lời cho nó nghe, chị vẫn rất yêu em nhưng vết thương lòng mà em gây ra cho chị còn tổn thương chị hơn cả những người khác đã từng.”
Hạ Sơ nghe vậy thì bỗng hiểu ra gì đó.
Chị em của cô trông thì có vẻ linh hoạt thật đấy, nhưng thực ra lại là người mang tính kiêu ngạo ăn sâu vào cốt tủy.
Chạm vào ranh giới cuối cùng của cô, xem đi, em trai đã phải đau khổ thế nào kìa.
Hạ Sơ cũng không dám nói gì nữa, cô ngẩng đầu lên, nhìn khắp căn nhà: “Thì ra căn hộ duplex Minh Châu Uyển trông như thế này.”
“Hả?”
“Chị Nguyệt ơi, giờ em ôm đùi chị còn kịp không?”
Đúng lúc ấy, Ngụy Ngự Thành đi xuống cầu thang, anh mặc áo trắng quần đen khác hẳn cái vẻ xuề xòa của Lâm Sơ Nguyệt.
Xuống dưới tầng, anh gật đầu với Hạ Sơ rồi ra ngồi sofa, vắt chéo chân xong nhìn điện thoại.
Chủ tịch không đi làm à?
Hạ Sơ buồn bực.
Chị em ở bên nhau thì thoải mái nói gì cũng được.
Nhưng giờ có thêm Ngụy Ngự Thành thì đâu thể tự nhiên như thế nữa.
Nhất là cái kiểu đàn ông ăn nói cẩn thận như anh thì chẳng khác nào đang áp bức người ta cả.
Thành thật thì Hạ Sơ hơi sợ anh nên cô đánh mắt ám hiệu với Lâm Sơ Nguyệt rồi ra về nhanh như chớp.
Sau khi cô đi, Lâm Sơ Nguyệt ra đứng cạnh Ngụy Ngự Thành, cau mày hỏi anh: “Anh làm sao thế?”
Anh ngước mắt, gương mặt thật ngây thơ biết bao: “Anh sao cơ?”
“Cứ cố tình ngồi lì ở đây.” Cô nảy sinh tinh thần đấu tranh cho chị em của mình: “Hạ Hạ có đắc tội với anh đâu.”
Giọng anh hồn nhiên đan xen cả nét tủi thân trong ấy: “Bạn thân em lanh quá.
Bước chân vào xã hội còn học được nhiều hơn em.”
Lâm Sơ Nguyệt suy nghĩ hết thảy mọi chuyện rồi cuối cùng cũng vỡ lẽ.
Thì ra anh vẫn còn ghim chuyện Bùi Ngạn.
Cô chép miệng: “Chủ tịch, lề lối đâu hết rồi? Sao lại thù dai thế?”
Anh không chịu lép vế trước sự khích tướng của cô mà còn hỏi rất tự nhiên: “Lề lối cái gì?” Nói xong còn dãn chân ra quặp lấy người cô, kéo cô vào lòng mình.
“Anh muốn em.”
Tuy Ngụy Ngự Thành “thù dai” nhưng anh vẫn hiểu những gì Hạ Sơ nói.
Lâm Sơ Nguyệt đã quyết định cả rồi.
Cô không muốn làm hòa với Lâm Dư Tinh.
Hai chị em tình cảm, sống chết có nhau, kề cạnh bên nhau như những người bạn.
Yêu thương sâu nặng bao nhiêu thì càng tổn thương cô nhiều bấy nhiêu.
Hai bữa nay, Ngụy Ngự Thành tan làm rất đúng giờ, đẩy hết lịch xã giao rồi về nhà ăn tối với cô.
Anh đã thử lòng cô biết bao nhiêu lần.
Nhưng chỉ cần để lộ ra dấu hiệu thì Lâm Sơ Nguyệt sẽ lạnh mặt ngay tức khắc.
Thành thử anh không dám nhắc đến nữa.
Hai hôm sau, vào ngày nắng nóng cuối cùng của mùa hạ, mặt trời vẫn chói chang như thế.
Minh Châu đã không mưa cả tháng trời, những chiếc lá dã hương phải hứng chịu cái oi nồng đến mức úa tàn, đành phải hạ mình trước cơn nóng mùa hè.
Ba rưỡi chiều ở Đại học C.
Chung Diễn vẫn thích làm theo ý mình, đi học nhưng chưa bao giờ nghĩ mình phải yên phận mà cứ chơi quả đầu vàng rực, đã thế còn táo bạo nhuộm luôn tóc mái thành cái màu tím lạ kì.
Tuy nhiên, cậu lại có ngoại hình nổi bật hơn người đi cùng với khí chất thanh cao nên lúc nào cậu cũng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Nửa tháng nay, cậu vẫn luôn ở trường để chuẩn bị cho việc đi học trở lại.
Ngụy Ngự Thành còn nhờ giáo viên để ý cậu, có tâm đến thế nên Chung Diễn ngoan hơn rất nhiều, cuối cùng thì cũng không phụ lòng anh.
Gần cuối tháng tám, học sinh đã bắt đầu tựu trường.
Đến giờ ăn, chiếc Maybach màu đen của Ngụy Ngự Thành đứng đợi trước cổng kí túc khiến người nào đi qua cũng phải ngoái lại nhìn.
Chung Diễn đi dép lê chạy vội ra ngoài, thấy anh đến thì sướng tê người: “Á đù! Già thêm vài tuổi là cậu làm tài xế được rồi đấy!”
Anh đeo kính râm, ngoắc ngón trỏ với cậu, ra hiệu bảo cậu lên xe.
Trong xe mát lạnh làm Chung Diễn cảm thấy cậu như được sống lại.
Đang định hỏi thăm anh thì anh đã đưa chai nước chanh cho cậu: “Khát à, uống