“Yerim? Không phải em đã ký hợp đồng để gia nhập Hội Haeyeon sao? ”"Không phải điều kiện đúng là ưu tiên chọn Haeyeon, chứ không phải bắt buộc phải chọn sao? Chú đã chỉnh sửa nó rồi mà.
”Đúng là tôi đã làm vậy.
Yerim nói với một giọng sắc bén.“Cháu sẽ đặt điều kiện chú sẽ là người giám hộ của cháu trong hợp đồng ký với Hội Haeyeon.
Cháu đã thấy trên TV rằng ngay cả các cấp A cũng có thể đưa ra tất cả các loại điều kiện bổ sung? Hầu hết nó là điều kiện được nhận vật phẩm, nhưng không có đề cập là cháu không được chọn người, phải không? "Nó đúng là vậy nhưng chính xác vì sao lại là tôi… Liệu em ấy có nhớ rằng chúng ta gặp nhau còn chưa tới một ngày không? Không nên có bất kì lí do gì để cứng đầu vậy cả.
Hay là do tác dụng phụ của việc Thức tỉnh?“Ừm, đầu tiên, bình tĩnh đã.
Không cần nhất thiết phải đưa điều đó vào hợp đồng đâu.
Vì chỉ định người giám hộ là quyền của em mà, Yerim.
”Nghe lời khuyên của tôi, vẻ mặt em ấy giãn ra rất nhiều."Có thật không? Vậy cháu không phải nghe theo lời của Thủ lĩnh Hội Haeyeon? ”“Nó là vậy đó.
Anh cũng chỉ việc chấp nhận-”"Hyung."…… Lần này là em nữa.
Tôi đang tự hỏi tại sao em ấy không xen vào.“Anh cần phải quyết định cẩn trọng.
Đó không phải là bất kỳ thứ hạng đơn giản nào, mà là Cấp S đó.
Em đã trải qua nó nên em biết rõ, nhưng nếu như là một người trẻ tuổi Cấp S thì sẽ có rất nhiều con bọ mò tới ăn bám.
Điều đó sẽ còn tệ hơn vì em Park Yerim đây mới 15 tuổi."“Nhưng mà chẳng phải vẫn tốt hơn là để một Người đã thức tỉnh cấp S ra đi sao? Nếu em ấy gia nhập hội, những thứ như vậy sẽ được giải quyết ở một mức độ nhất định.
Sẽ ổn thôi, miễn là Yerim không phớt lờ ý kiến của anh - em ấy không phải là một đứa trẻ hư đâu… chắc vậy? ”"Cháu là một đứa bé ngoan."Park Yerim ngay lập tức đáp lại.
Cùng lúc đó, em ấy nhanh chóng đến bên cạnh tôi.
Có vẻ như em ấy sẽ nắm lấy cánh tay tôi và có thể lắc gãy nó nếu em ấy chỉ mới thích nghi với sức mạnh của mình.“Đó là vì gia đình của chú cháu, đặc biệt là Park Soochun, vì ông khốn đó, mà tính cách của cháu có hơi xấu đi, nhưng cháu vốn dĩ là một đứa trẻ ngoan mà.
Khi còn học tiểu học, thầy cô đã khen ngợi cháu rất nhiều.”“… Vậy thì em có thể đứng xa xa một chút được không? Chỉ một bước, à không hai bước đi.”Tôi sợ em ấy quá phấn khích mà vô ý nắm lấy cánh tay của tôi.
Chỉ cần một cái kéo nhẹ tay của em ấy chắc cũng đủ để kéo gãy tay tôi mất, có lẽ vậy.
Park Yerim ngoan ngoãn lùi lại.
Sau đó nhìn tôi với đôi mắt đầy mong chờ.Đúng vậy, em là một đứa bé ngoan.Hít một hơi thật sâu, tôi quay lại với em trai của mình.
Làm thế nào mà tôi đứng giữa hai phe như thế này.“Nếu em là thủ lĩnh một bang hội, trước khi làm bất cứ điều gì, em phải nghĩ đến việc thu nạp được Cấp S.
Tại sao em lại hành động cáu kỉnh như vậy trong khi em đã làm rất tốt trong suốt thời gian qua.
”“Nếu là Cấp S mà không thể kiểm soát bản thân đúng cách, còn tệ hơn là không có gì.”“Này, ngay cả khi như vậy, sẽ tốt hơn rất nhiều nếu thu nạp được họ trước, gặt hái thành quả họ đem lại, sau đó chuyển họ đi.”“Chuyển đi? Ý chú là gửi đi nơi khác đúng không?”Yerim lại xích lại gần hơn.
Em có thể vui lòng duy trì khoảng cách an toàn không.“Nếu em hành động không suy tính kỹ thì điều đó có thể xảy ra.
Nhưng em đã nói rằng em là một đứa bé ngoan.
Vậy thì, không thành vấn đề gì cả ”.“Chú nói đúng, cháu chính là một đứa bé ngoan.
Vậy nên cháu đoán cũng sẽ không thành vấn đề gì."Như thể em ấy đang cố gắng chứng minh rằng mình là một đứa trẻ ngoan, em ấy lùi lại một chút nữa rồi.
Đúng vậy, hãy ngoan ngoãn ở đó đi.“Trước hết, như anh đã nói trước đó, vấn đề của người giám hộ là giữa anh và Yerim.
Với tư cách là một thủ lĩnh của Hội, nhiều nhất em chỉ có thể đưa ra lời khuyên, nhưng hành động can thiệp như thế này có vẻ đã đi quá giới hạn rồi đấy.”Trước lời nói của tôi, Yoohyun thở dài.“Nếu anh đã nói đến vậy, em sẽ không ngăn cản anh nữa.
Nhưng anh phải thật cẩn trọng đấy.
Đối với những người Thức tỉnh, trong mắt họ cấp hạng là trên hết.
Ngay bây giờ, khi em ấy vừa mới Thức tỉnh, nó có thể không sao, nhưng không có gì đảm bảo rằng nó sẽ không thay đổi."Nói rồi, Yoohyun nhìn lại Park Yerim.
Park Yerim không tránh ánh mắt của em trai tôi mà trực tiếp đối mặt.Ánh mắt hai người nhìn nhau lạnh như băng.
Phải đứng giữa hai con người này, gáy tôi bắt đầu ê ẩm.Khoảng một lúc trước, bầu không khí vẫn ổn.
Chính xác thì vai trò người giám hộ đơn thuần có gì mà hai người phải hành động như thế này.“Nếu cấp hạng là ưu tiên số một, vậy thủ lĩnh hội cũng không là ngoại lệ, phải không? Đúng rồi, em nghe nói anh và chú mời làm hòa vài ngày trước đây thôi.
Chắc hẳn anh đã gục ngã trước cái ‘cấp hạng đó chứ gì?"……Huh? Yerim bắn phát súng đầu tiên à?“Chỉ là bọn anh tạm xa nhau trong thời gian ngắn để bảo vệ anh ấy đến cùng.
Nó khác với việc một người cố gắng giữ anh ấy ở bên cạnh để thể hiện lòng tham của bản thân."Sau đó Yoohyun cũng đã đáp lại.
Trước những lời thể hiện lòng tham, biểu cảm của Yerim trông bừng bừng giận dữ.Yoohyun, nếu em ấy tức giận đến nỗi bất cứ thứ gì em ấy nhìn thấy đều biến mất, cậu có thể không sao, nhưng điều đó rất nguy hiểm cho anh đấy."Cả hai người, dừng lại đi."Tôi nhanh chóng phá vỡ cuộc chiến đó, không mấy cái thân tôm vô tội của tôi sẽ bị nghiền nát vì cuộc chiến giữa hai con cá voi to xác này mất."Tại sao em lại nghiêm trọng hóa vấn đề khi mà nó không quan trọng như vậy?""Nhưng nó có quan trọng mà?""Nó không phải là không có gì quan trọng."Mẹ nó, được rồi, tóm lại là nó quan trọng.
Tại sao tự dưng hai đứa lại đồng lòng như thế chứ.
Làm có người thấy xấu hổ chết được.“Kiểu nào thì chúng ta cũng hãy dừng lại ở đây đi.
Nếu hai người muốn tiếp tục gây chiến, anh sẽ rời đi, vì vậy cả hai hãy tự giải quyết đi.”"Anh à?""Chú, chú đang giận dỗi hả?"Giận dỗi, ý em ấy là sao, giận dỗi.“Anh như thế này bởi vì anh sợ hai đứa đấy.
Nếu mấy người mà bắt đầu gây với nhau thì anh sẽ chết mất.”"Em sẽ không!""Khoảng thời gian mà em mắc phải sai lầm đó đã qua rồi."Trước lời nói của Yoohyun, Yerim trừng mắt nhìn em ấy."Em cũng sẽ sớm điều chỉnh!"“Rồi, anh hiểu, do đó nên ta dừng cuộc chiến tranh tinh thần giữa hai đứa lại đi.
Anh cảm thấy mình y hệt một con tôm vô tội phải chịu cuộc chiến giữa hai con cá voi khổng lồ vậy.”Điều đó không tốt cho trái tim tôi.
Khi tôi nói xong câu đó, cả hai đều im lặng.
Thật ngạc nhiên khi cả hai người đều chịu nghe lời tôi.“Đây là lần cuối ta bàn về vấn đề người giám hộ.
Và Yerim này, anh xin lỗi nhưng anh không thể ở đây với em được.
Khi em phá các thiết bị để thích nghi với sức mạnh của mình, nếu các mảnh vỡ bay bay loạn xạ, điều đó rất nguy hiểm.
Thay vào đó, sáng mai anh sẽ đến sớm thăm em.""… Vâng, cháu hiểu rồi ạ."Park Yerim tỏ vẻ không hài lòng nhưng vẫn gật đầu.“À, phải rồi, dù là quan hệ không tốt, nhưng không phải ít nhất cũng nên liên lạc với người nhà của em chứ? Sẽ rất phiền phức nếu họ báo cáo cảnh sát đó.""Không cần đâu.
Có nhiều lần em cãi nhau với họ và ở nhờ nhà bạn.
Xin hãy liên lạc với trường học của em.""Được thôi.
Ngày mai anh sẽ gặp lại em sau."Tôi rời phòng tập và đi về phía thang máy.
Em trai của tôi đi bên cạnh tôi, nhìn nét mặt thì có lẽ em ấy không hề thích việc giám hộ này chút nào, nhưng vẫn không lên tiếng nói gì về nó."Người giám hộ trước kia của Park Yerim là người như thế nào?"Yoohyun hỏi.
Tôi vừa trả lời vừa nhấn nút thang máy.“Là dạng người cho rằng tiền quan trọng hơn máu thịt của mình.
Hắn ta cuỗm hết tài sản của cha mẹ Yerim và thậm chí không mua lấy cho em ấy một đôi giày.
Hắn bắt em ấy làm việc tại nhà hàng của hắn mà không được trả một đồng lương.""Vậy thì khả năng cao là hắn ta sẽ rất phiền toái trong tương lai."“Chắc chắn 100%.
Vì vậy, hãy cho hắn một số tiền.”"Dùng tiền để bịt miệng hắn ta à?""Đại loại như vậy."Loại người này tôi đã đối phó không biết bao nhiêu lần rồi.
Vì cái lòng tham không đáy đó thì làm sao thỏa mãn được nó chỉ với một hay vài cọc tiền.
Đó là lí do vì sao ta phải nắm trong tay được thóp của họ.Sẽ không hay tí nào nếu cô bé cấp S quý báu của chúng ta bị liên lụy, phải không?"Và giờ Yerim đã ở đây, anh cũng sẽ chuyển đến khu ký túc dành cho nhân viên."Tôi nói trong lúc nhìn cửa thang máy đang mở.
Hội Haeyeon cũng có nhà ở của công ty bên ngoài nhưng chúng tôi không thể sống ở đó vì sẽ có người làm phiền về thành viên cấp S mới và cũng là vì có Peace nữa."… Em làm gì đấy?"Khi tôi bước vào trong thang máy và quay người lại, Yoohyun bấm nút mở cửa với vẻ mặt không mấy là vui."Anh thích con bé đó đến vậy sao?"Bây giờ cái loại vô lí gì vừa lọt khỏi miệng em ấy vậy.“Anh còn gặp em ấy chưa được nửa ngày.
Không có thời gian để thích hay không thích.""Dù là vậy, anh chăm sóc con bé đó quá chu đáo."“Rõ ràng đó là trách nhiệm của người lớn nên chăm sóc người nhỏ hơn.
Và, nếu anh không làm bấy nhiêu đó cho