Lần này cũng thế, Kim Sunghan kiêm luôn chức tài xế và đi cùng chúng tôi.
Bởi vì rõ ràng Yerim không có bằng lái xe và tôi cũng không.
Đúng hơn thì, khoảng thời gian này thì tôi không có.
Tôi đã có bằng lái và mua một chiếc xe hơi khi tôi cố gắng trở thành Thợ săn bằng cách nào đó, mặc dù chỉ là cấp F.Con tôi vẫn chưa được sinh ra[1].
Lần này tôi có nên mua một em xe cùng loại không?Ngay khi chúng tôi đi đến trước cửa căn hộ, trông Yerim có vẻ lo lắng.
Chà, con bé vẫn chỉ là một cô bé mười lăm tuổi thôi.
Dù mối quan hệ có tệ đến thế nào, việc từ mặt những người thân đang chăm sóc mình cũng không phải là điều dễ làm.Tuy nhiên, có lẽ là nhờ chỉ số Tinh thần cấp S, con bé đã không ngần ngại mà nhấn nút thang máy.
Con bé cũng không hề đắn đo khi ấn chọn tầng.Có vẻ như không có nhiều điều để lo lắng."Ở đây."Yerim nói, ngừng lại ở tầng 14 rồi quay lại sau khi đi về phía cửa bên phải."Dù ông chú đó của em có là người khó ưa, em cũng tuyệt đối không được động tay với ông ấy.
Sẽ rất rắc rối nếu một Kẻ Thức tỉnh cấp cao chạm vào một người bình thường.
Dù em có tức điên lên đi nữa thì cũng phải kiềm chế ”.Nhưng tôi là cấp F, không khác mấy so với người bình thường, nên không sao cả.
Yerim trông có vẻ bất bình nhưng vẫn gật đầu.Sau khi kiểm tra lần cuối, tôi đứng trước Yerim và bấm chuông cửa.
Chốc chốc, chúng tôi nghe thấy giọng một người phụ nữ trung niên hỏi ai vậy."Tôi là người giám hộ mới của cô Park Yerim ."[… Chuyện gì vậy?]Qua hệ thống liên lạc nội bộ, chúng tôi nghe thấy một tiếng lầm bầm nhỏ .Chà, sẽ rất bối rối đây.
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra.Một người đàn ông cao lớn khoảng năm mươi tuổi, mặc quần đùi rộng và đồ chạy bộ, cau mày nhìn tôi chằm chằm.“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Ông là người giám hộ trước đây của em Park Yerim, đúng không? ”Tôi chào ông ta, mỉm cười với một tông giọng thân thiện.
Người đàn ông, chú của Park Yerim, Park Sungtae, nhìn thấy Yerim đứng lùi về phía sau và càng cau mày hơn."Con ranh con này đã làm gì! "Tai tôi ù đi vì tiếng hét đột ngột.
Đúng là một giọng nói đáng yêu."Ông nên bình tĩnh."“Bình tĩnh, bình tĩnh gì, mày đến từ đâu vậy, thằng khốn!”“Tôi vừa mới nói với ông.
Tôi là người giám hộ mới của em Park Yerim.
”“… Người giám hộ?”Trước từ người giám hộ, Park Sungtae dừng lại.
Ông ta có lẽ đang nghĩ đến tài sản thừa kế của anh mình mà lão ấy đã cướp đi.“Tao mới là người giám hộ của con bé đó, người giám hộ chính là người giám hộ! Đừng có cố lừa tao! ”"Đây không phải là một trò bịp bợm.
Xin ông vui lòng xem qua cái này."Tôi lấy hợp đồng giám hộ dành cho trẻ vị thành niên đã Thức tỉnh ra khỏi túi tài liệu đã được chuẩn bị trước và đưa nó ra một cách lịch sự.
Tôi đã chính thức điền và xác thực khi chúng tôi đến phòng pháp lý.Yerim chưa đăng ký tại Hiệp hội nhưng đã được đo bằng các công cụ đánh giá của Hội Haeyeon, và được đảm bảo là Kẻ Thức tỉnh và thậm chí còn được ký hợp đồng với tư cách là Thợ săn, nên về mặt pháp lý thì không có vấn đề gì cả.Bạn phải làm những điều này đúng cách.“…… Người Thức tỉnh? Con ranh đó ư? ”Chữ "tham lam" hiện rõ trên mặt ông ta khi mắt lão đọc lướt qua bản hợp đồng.
Thật may khi ông ta quá dễ đoán.Ông ta trố mắt nhìn Yerim."Người Thức Tỉnh, tao nghe nói rằng bọn chúng kiếm được rất nhiều tiền.""Điều này khác nhau tùy theo cấp độ.
Tuy nhiên, đó không phải là điều quan trọng.
Thợ săn vị thành niên có các quyền như người lớn vậy nên họ có thể tự chọn người giám hộ cho mình.
Nói cách khác, ông Park Sungtae đây không còn bất kỳ trách nhiệm hay quyền hạn nào với tư cách là người giám hộ của con bé nữa ”.Park Sungtae không hiểu ngay và cau mày.“Mày đang nói cái gì vậy? Tao là người giám hộ của nó! ”"Không còn nữa rồi."Cái này dễ hiểu mà.
Tôi phải giải thích bao nhiêu lần đây?“Vớ vẩn! Con bé đó mới có mười sáu tuổi!”“Cô bé mười lăm tuổi.
Theo luật đặc biệt của Thợ săn, một Kẻ Thức Tỉnh bắt đầu từ lúc tròn 14 tuổi sẽ có các quyền lợi tương đương với một Thợ săn trưởng thành.
Sinh nhật của Park Yerim đã qua, cô bé đã tròn 14 tuổi."“Luật đặc biệt, mày nói nhảm cái gì vậy? Dù sao thì hãy ngừng lảm nhảm những điều tào lao và biến đi! Yerim, lại đây! ”Lão ta xô tôi và cố đến gần Yerim.
Nhưng tôi không nhúc nhích dù chỉ một centimet.Tôi biết sẽ có tình huống này và đã đeo găng tay da dù trời rất nóng.
Nếu ông định chiến với tôi, thì hãy nhào vô, bây giờ tôi là Sức mạnh 24 đó!“Thằng khốn này…!”Khi tôi, cái người tương đối nhỏ hơn lão ta, không bị đẩy dù chỉ một chút, Park Sungtae đã bị sốc và lùi lại.
Tôi chặn cánh cửa đang tự đóng bằng chân của mình và đẩy thanh chặn cửa xuống.“Sao ông có thể tùy tiện đánh người được chứ? Hãy nói chuyện tử tế nào.”“Đ-đánh, ai đánh ai! Đồ khốn nạn, vậy ra mày cũng là một Kẻ Thức tỉnh! Mày không biết một người Thức tỉnh không thể đánh dân thường sao? ”“Tôi đúng là một Kẻ Thức tỉnh, nhưng tôi chỉ là cấp F, không có nhiều khác biệt so với một người bình thường.
Và tôi không có ý định sử dụng bất cứ điều gì như bạo lực.
Ngay từ đầu, không phải ông Park Sungtae đã đánh tôi trước sao? ”Ngay bây giờ, vào lúc này, tôi là một người theo chủ nghĩa hòa bình, chú trọng đến đạo đức và luân lý.
Hãy nhìn nụ cười nhân đức này của tôi.
Tôi có thiện lành không?"Vì tôi đã nói trước đó nhiều lần, tôi tin ông đã hiểu rằng tôi là người giám hộ của em Park Yerim và ông Park Sungtae thì không."Tôi vừa nói vừa lấy lại bản hợp đồng mà Park Sungtae đang cầm trên tay.
Sau đó, tôi lấy ra các tài liệu liên quan đến quyền thừa kế của Yerim."Khi tôi điều tra, có vẻ như ông đã bán hết bất động sản từ tài sản thừa kế để lại cho Park Yerim."Khi cuộc nói chuyện về quyền thừa kế xuất hiện, biểu tình của Park Sungtae trở nên xám xịt."Đó là bởi vì việc quản lý quá khó ...!Yerim cũng đã đồng ý với điều này!"Ông ta nói bập bẹ với giọng điệu mơ hồ."Đó là khi con bé là một học sinh tiểu học mười lăm tuổi, à không, mười ba tuổi.""Dù ở độ tuổi nào đi nữa, đồng ý vẫn là đồng ý."Tên đó không biết xấu hổ nói.
Đúng là có một chút khó chịu."Tôi không bị thuyết phục, nhưng chúng tôi không có mặt ở đây hôm nay vì các tranh chấp liên quan đến thừa kế, vì vậy tôi sẽ quay lại chủ đề chính."Tôi cất đi những tài liệu thừa kế mà Park Sungtae thậm chí không thèm liếc qua, và lần này, đưa ra một bản cam kết.“Đây là một bản cam kết rằng kể từ bây giờ, ông sẽ không tiếp cận hoặc giao kèo với Park Yerim nữa.
Ông sẽ ký nó chứ? ”Có thể sẽ không có hiệu lực về pháp lý nhưng sẽ đủ để đối phó với truyền thông.
Park Sungtae cau có và phun ra câu chửi."Tao đã chân thành nuôi dạy con bé đó và bây giờ khi nó trở thành Kẻ Thức Tỉnh thì mày lại đang cố gắng đưa nó đi, thằng khốn kiếp này!"Tờ cam kết bị lão ta đẩy ra liền rớt xuống sàn.
Từ phía sau, tôi nghe thấy tiếng nghiến răng.
Chờ thêm một chút nữa đi, Yerim.“Ông có vẻ như là một người chăm sóc vô cùng chân thành, ít nhất là qua lời của ông.
Mặc dù cô bé mà ông đã nuôi dưỡng một cách "chân thành" vẫn đi một đôi giày thể thao cũ nát thậm chí không vừa với con bé.
"Tôi nói, thể hiện hết mức có thể rằng tôi đang kiềm chế cơn tức giận của mình.
Thực ra, tôi thực sự đang dần tức giận nên tôi không cần phải cố ý làm ra vẻ như vậy.“Đ-đó! Trong khi chúng tôi nuôi dạy mấy đứa trẻ trong điều kiện khó khăn, chúng tôi đã cho