Đến thời điểm cả thế giới quen dần với các Hầm ngục, Thợ săn đã sớm trở thành một nghề thịnh hành hái ra tiền.Thậm chí không cần phải đến cấp S, ngay cả cấp độ B đã có thể gom được một số tiền khổng lồ rồi.
Thu nhập hằng năm của cấp C cũng tương đối cao.
Ngay cả ở cấp D, bạn vẫn có thể kiếm được 100 triệu won.
Ở cấp thấp hơn, không chỉ có cấp E mà cấp F, nếu có đủ năng lực chiến đấu thì thu nhập vẫn tốt hơn các nhà kinh doanh ở tầm trung trở xuống.Những viên đá ma thuật từ ngục tối trở thành một nguồn cung cấp năng lượng mới, cũng như các phụ phẩm của nó giúp tạo ra những loại thuốc và vật liệu hữu ích mới.
Hơn thế nữa, ma thuật và khoa học được kết hợp với nhau để phát triển nên những sản phẩm công nghệ ngày càng đa dạng.
Ở thế giới này, Han Yoohyun là tất cả, đẹp trai, và nổi tiếng vì sự phát triển nhanh chóng của Hội Haeyeon, tôi có cần phải giải thích thêm nữa không? Em ấy chỉ vừa tròn hai mươi, vẫn còn trẻ và tương lai lại đầy hứa hẹn.
Thậm chí chỉ trong một buổi phỏng vấn, lượng người xem tăng cao hơn rất nhiều lần, và các tờ tạp chí có hình của em ấy bán hết chỉ trong tích tắc.Nếu như thông tin em ấy là một người đàn ông của gia đình tràn ra ngoài, dư luận sẽ bùng nổ cho mà xem.Tôi lẩm bẩm trong đầu, nhìn theo bóng lưng của Yoohyun khi em ấy lấy một cái nồi từ tủ căn bếp hiện đại.
Tất nhiên,tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ ra ngoài ăn tối.
Nhưng tôi chưa bao giờ có cái suy nghĩ là chúng tôi sẽ cùng ăn bữa tối tại nhà của em ấy.Cung cấp tí thông tin cho mọi người biết, nhà của Yoohyun là tầng cao nhất của tòa nhà Hội Haeyeon.
Nó không được nhiều người biết đến vì lí do an ninh, nhưng nó lại chiếm một nửa tầng đó.
Mọi người muốn đi vào tầng này phải đi qua mấy cái cổng dịch chuyển nhỏ nhưng mắc tiền đến không ngờ, và thậm chí cũng không có thang bộ, thang máy hay cửa ra vào thông thường."Anh không biết em còn có thể là một đầu bếp giỏi đó."Ngồi vào bàn ăn, tôi quan sát em ấy làm nốt công việc nấu nướng của mình và buộc miệng nói."Hiện tại sẽ ổn hơn nếu em quản lý được những gì mình ăn vào.""Hả? Tại sao? Em có rất nhiều tiền mà."Thậm chí không nói đến việc có thể mua bất cứ thứ gì em ấy muốn ăn sau khi Thức tỉnh, số tiền em ấy kiếm được cũng đủ để thuê riêng một đầu bếp hàng đầu.
Em ấy trả lời tôi với chút e dè."Không giống như trước đây, giờ em phải tự giải độc các món em ăn.
Đó là lí do tại sao em cảm thấy thoải mái hơn khi tự tay làm đồ ăn cho chính mình.
Ngay cả hiện tại, những lúc vào ngục tối, em sẽ tự đem theo một ít lương khô.
Các hầm ngục là nơi nguy hiểm nhất.""……giải độc? Em phải làm nó à?"Tôi vừa nghe cái gì vậy? Ý tôi là, vì một số tên khốn sẽ có thể hạ độc và bỏ lời nguyền vào thức ăn, vì thế em ấy phải tự mình nấu cho bản thân… là dạng như thế đó hả?"……"Tôi đã không biết về điều này.
Trước đây, tôi chỉ nghĩ em ấy là một Kẻ Thức tỉnh cấp S may mắn, đẹp trai, và chỉ bị chịu khổ một chút sau khi tôi trở về chứ.
Khi nghĩ em ấy thực sự bị đe dọa đến tính mạng, tôi chưa từng mơ đến chuyện thực sự nó lại lộn xộn đến vậy.Với tôi, Yoohyun thực sự mạnh mẽ, mạnh đến nỗi tôi không thể nào đuổi kịp.
Ngay sau khi Thức tỉnh, em ấy nhận được sự chú ý của mọi người và lập tức nổi tiếng.
Trong mắt tôi, tôi chỉ cần thấy cụm từ "cấp độ S" và nhắm mắt bỏ ngoài tai những thứ khác."Đừng nhìn em như vậy.
Đây là kết quả từ lựa chọn của chính em."Yoohyun đi đến bàn ăn và nói với một giọng nhẹ nhàng.
"Cây cao đón gió (*Thành ngữ của Trung Quốc, ám chỉ người thành công sẽ được mọi người chú ý nhưng kèm theo đó là rắc rối.*).
Em nghĩ mọi thứ đều ổn nếu có một đứa nhóc cố xây dựng một bang hội cho riêng mình à? Nếu vào đúng bang hội và sống một cuộc sống bình thường, em sẽ không phải đối mặt với mối đe dọa như vậy đến tính mạng của mình."Tôi không thể làm những gì mà đứa em tôi đã làm.
Em ấy liền cười tôi.“Đó là lý do tại sao em cảm thấy khó chịu với mối quan hệ giữa bản thân với hyung trong suốt thời gian qua.
Và là kết quả của sự lựa chọn của em để theo dõi, can thiệp và ràng buộc anh dưới danh nghĩa bảo vệ.
Em lập bang hội của riêng mình, trong khi biết rất rõ họ sẽ động đến người thân cùng huyết thống duy nhất của em.” "……Tại sao không nói cho anh biết?""Ban đầu, em không muốn làm gánh nặng cho anh… sau đó, em lại nghĩ anh sẽ không hiểu được."…Chắc chắn một điều, nếu là tôi của trước kia, tôi sẽ la mắng em ấy khi dám để tôi sống một mình hoặc ôm lòng thù hận em ấy."Nhưng em đã hoàn toàn sai.
Anh vẫn còn nghĩ về em và lo lắng cho em y hệt lúc nhỏ.
Em đã hiểu lầm anh mà không hề hay biết.
Hyung, em xin lỗi."Ugh, lương tâm tôi đang cắn rứt.
Tôi dự định mình sẽ thành con mèo lười nhác khi trở về.
Nhưng vì em ấy đã nói những lời đó, tôi lại thấy thật tồi tệ."……Anh cũng không làm được gì tốt hết." "Anh bị gián đoạn với mọi thứ anh cố gắng làm mà không biết lí do tại sao.
Cái này vẫn có thể hiểu được."Ngực tôi ngứa ngáy.
Cảm giác ấm áp dâng lên mạnh mẽ khi em trai tôi bắt đầu ăn phần thức ăn của em ấy.Thật tốt khi trở lại quá khứ.Đây là một quyết định sáng suốt nhất mà tôi từng chọn."Anh có thể nắm được đại khái tình hình như thế nào rồi.
Nhưng không phải nó là quá nhiều cho ngày hôm nay à? Em không cần phải làm tất cả điều đó vì để bảo vệ cho anh.
Đến bây giờ, vẫn chưa có chuyện to tát nào xảy ra cả."Ngay khi tôi tỏ ý muốn rời đi, biểu cảm của Yoohyun cứng đờ lại."Không.""Tại sao? Anh sẽ cẩn thận.
Sáng nay anh rõ ràng vẫn an toàn mà.""Buổi sáng hôm nay khác với bây giờ.
Lý do duy nhất mà anh có thể an toàn như vậy là do em đã cắt đứt mối liên hệ với anh.
Đó sẽ là phạm pháp khi đụng vào một người chưa Thức tỉnh và người ta sẽ nghĩ nó cũng không đáng để mạo hiểm."Giọng nói em ấy trở nên nặng nề hơn khi tiếp tục nói."Nhưng nếu em ra lệnh cho Hội Haeyeon lưu ý sự an nguy của anh, và yêu cầu họ canh phòng nơi ở của anh, kẻ thù sẽ bắt đầu nhắm vào anh.
Chưa gì bọn chúng đã bắt đầu để mắt đến anh chỉ vì em đã đưa anh đến nơi ở của mình.""Vậy tốt hơn là ta cứ tiếp tục vờ như chúng ta vẫn thù ghét nhau ở ngoài mặt, đúng chứ?""Anh đã nói là anh ổn với nó.""……cái gì?"Khi nào vậy? Tôi không có một chút kí ức nào về việc chấp nhận để em ấy ném vào cảnh bị giam lỏng như thế này.Yoohyun đáp lại tôi với vẻ mặt trơ trẽn.“Anh xin lỗi và anh yêu em.
Thành thật mà nói, đó là lỗi của em và em có trách nhiệm về nó, nhưng anh cũng đã chịu đựng nó vì em.
Điều đó cũng là một sự chấp thuận rồi.”Đó là cách mà em hiểu cái câu đó đấy à? Đứa nhóc này cũng thật kì lạ!"Đừng lố bịch như vậy chứ! Cuộc sống bị giam lỏng không ổn chút nào!""Chỉ cần anh chịu đựng nó trong ba năm.
Chỉ ba năm thôi, em sẽ thu dọn xóa sổ chúng sạch sẽ."Đừng cười khi nói cái điều đó chứ!