Một ngày nữa lại kết thúc, hôm nay Nguyệt An đặc biệt vui hơn bình thường vì Trịnh Lâm Phong không có đi học, cả lớp cũng được một phen yên ổn.
Tiểu Kiều nhìn thấy được, bèn khiều một cái: "Sao hôm nay vui thế?"
Nguyệt An mỉm cười lắc đầu không nói.
Tiểu Kiều biểu môi xì một cái rõ lớn, sau đó bẹo má Nguyệt An: "Đừng tưởng bà đây không biết, cậu vui là do hôm nay Lâm Phong không có đi học chứ gì."
Nguyệt An thoáng sững sờ, sau đó cười khanh khách: "Quả nhiên không qua mắt được bà."
"Đương nhiên"
Tay không ngừng đem những quyển sách trong hộc bàn bỏ vô cặp, Tiểu Kiều tiếp: "Mà này, hôm nay tui bận không về chung với bà được, bà về một mình có được không?"
Nguyệt An không nói gì chỉ gật đầu.
Mặc dù thế, Tiểu Kiều vẫn không yên tâm, lại hỏi: "Còn bọn con Tuyết với con Mai?"
"À, không biết nữa, dạo gần đây họ gặp tui cứ như thấy yêu quái ấy, trợn to mắt sao đó chạy mất." Nguyệt An nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nghe thế Tiểu Kiều cũng yên tâm. Hẳn Tuyết Ân làm gì bọn nó rồi, bữa trông giận dữ đến thế cơ mà.
"Vậy tui về trước nha, bye!"
"Ừm, bye."
Nhìn đồng hồ hiện 5h, Nguyệt An nhẩm trong lòng còn một tiếng nữa.
Chợt có tin nhắn gửi tin nhắn đến trong điện thoại, Nguyệt An mở điện thoại ra xem thử thì thấy số lạ.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn: Bãi đất trống sau trường. Trịnh Lâm Phong.
Nguyệt An lập tức bị tin nhắn làm cho giật mình. Trong lòng trở nên run rẩy không yên. Sao Lâm Phong lại muốn gặp cô, không phải hôm nay cậu ta không đi học hay sao.
Nguyệt An đi tới đi tui không biết làm sao. Hay là khỏi tới? Nhưng ngay lập tức, Nguyệt An lại lắc đầu. Không được, Lâm Phong khủng bố như thế, nếu bây giờ cô không tới, ngày mai Lâm Phong đi học thế nào cũng chạm mặt, tới
lúc đó... chỉ nghĩ tới thôi, Nguyệt An đã cảm thấy rợn người.
Phân vân giữa đi với không đi, cuối cùng, Nguyệt An vẫn chọn là nên đi. Bởi vì cô rất sợ Trịnh Lâm Phong.
.............
Tới bãi đất trống, Nguyệt An nhìn xung quanh tìm kiếm Trịnh Lâm Phong nhưng không thấy. Nguyệt An thở phào ra nhẹ nhõm. Chắc là về rồi.
Bất chợt, cánh tay đầy máu từ lùm cỏ bỗng thò ra chộp lấy chân Nguyệt An khiến cô giật bắn người. Cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng. Nguyệt An la á lên một cái, dùng hết sức bình sinh đạp cánh tay đầy máu, sau đó co giò bỏ chạy.
Người đó bị đạp mấy cái, chân mày vô thức chau lại, vết thương ở tay đã đau lại càng thêm đau liền yếu ớt thì thào: "Nguyệt An..."
Nghe tiếng người gọi, bước chân Nguyệt An khẽ đứng lại. Cô thần người.
Có tiếng kêu? Không phải là ma?
Ách, cô đá mạnh như thế không phải cánh tay bị liệt luôn rồi chứ.
Nguyệt An áy náy vội chạy tới xem người đó ra sao. Tới nơi, người trong lùm cây lúc này đã được Nguyệt An thấy rõ, cô lập tức hóa đá, sắc mặt trở nên trắng bệch. Bản năng không ngừng gào thét, thúc giục cô phải chạy nếu không không thể sống. Nhưng sao, cơ thể cô chính là muốn nhưng không thể nào nhúc nhích.
Trịnh Lâm Phong nằm bất động cười yếu ớt.
Nguyệt An ngước mắt lên trời, cố gắng để cho lệ chảy ngược vào trong tim.