" Tiểu An khoan đã! đợi anh, em nghe anh giải thích đi " Định đuổi theo.
" Anh! mặc kệ cô ta đi, chúng ta làm tiếp chuyện vừa nãy đi " Kéo Tống Viễn lại, rồi quyến rũ.
Tống Viễn nhìn cô ta mà trừng mắt hất ngã cô ta.
" Cô thì biết gì hả? Con đàn bà vô dụng cút khỏi nhà tôi trước khi tôi trở lại " Bỏ đi.
Tống Viễn bỏ cô ta lại rồi chạy theo Hạ An, còn cô ta bị Tống Viễn nói lời đó khiến cô ta tức giận.
" Thằng khốn, tưởng tao muốn làm chuyện đó với mày sao? Chỉ vì mày có nhan sắc thôi, mang danh là con lai mà lại chẳng có chút tiền gì " Cô ta tức giận rồi mặc đồ vào bỏ đi.
Còn Tống Viễn thì chạy nhanh theo Hạ An, vừa chạy vừa gọi tên Hạ An.
" Tiểu An nghe anh nói đi, anh chỉ yêu mình em thôi " Đuổi kịp nắm lấy tay của Hạ An.
" Chúng ta không còn gì để nói nữa, anh đừng đuổi theo tôi nữa " Hất tay Tống Viễn ra.
" Đừng mà Tiểu An! "
" Cút đi " Tức giận.
Hạ An tức giận liền bước qua đường, Tống Viễn cũng đuổi theo nhưng chẳng may anh ta qua đường những không chú ý liền bị một chiếc xe tải lớn tông phải.
Trên xe tải chở toàn chở những thanh sắc cực kỳ nhọn, khi va chạm mạnh nó liền rớt khỏi xe và có một thanh sắc nhọn rơi xuống cắm thẳng vài ổ bụng của Tống Viễn.
Hạ An nhìn thấy cảnh đó mà vừa sốc vừa sợ hãi, mắt mở to nhìn cái xác trước mặt của Hạ An.
Tống Viễn mắt vẫn mở trừng trừng về phía Hạ An và miệng vẫn đang mấp máy muốn nói gì đó nhưng rồi im hẳn đi.
Hạ An nhìn thấy liền sợ hãi quá liền quay lưng bỏ đi mất.
Ánh mắt Tống Viễn vẫn như đang nhìn theo Hạ An.
Hạ An cứ tưởng mọi chuyện đã qua, coi như ổn nhưng không! mọi chuyện đáng sợ bắt đầu vây lấy Hạ An.
Khoảng một tuần trước Hạ An đi làm thực tập ở tập đoàn của nhà mình thì những giấc mơ với cảnh Tống Viễn bị xe tông cứ lặp đi lặp lại.
Nhưng tần suất Hạ An mơ thấy những cảnh đó càng lúc càng dày đặc, ban đầu thì thỉnh thoảng mơ thấy nhưng gần đây giấc mơ đó nhiều dần và biến dạng hơn.
Hạ An thấy Tống Viễn với ngoại hình đáng sợ đi đến bóp cổ, và đòi lôi Hạ An đi theo khiến Hạ An sợ hãi.
Và rồi một ngày cũng là ngày Hạ An bị tai nạn xe, chuyện đó cũng do Tống Viễn làm ra.
Trở về hiện tại.
" Những chuyện đó không phải tại tao, vậy sao hắn ta cứ không tha cho chứ? " Hạ An ôm mặt khóc nấc lên.
" Không sao!.
bây giờ có tao rồi tao sẽ cùng mày giải quyết chuyện này " Tuyết Nguyệt liền an ủi Hạ An.
" Nếu như em nói thì! anh ta dùng bùa mê hoặc và