Tân Xu nới lỏng góc quần áo: "Đi thay quần áo."
Túc Duy An nói: “…Tôi tí nữa tắm mới đổi.”
“Vậy thì đi tắm đi,” Đàm Tự ngồi vững vàng, không có ý tứ rời đi, “Cái máu gà này, nhìn trông thật xui xẻo.”
Người đàn ông không biết viết chữ mê tín từ khi còn nhỏ đã nói về nó một cách nghiêm túc.
Túc Duy An không dám đuổi anh, cậu đứng lên: “Vậy tôi đi tắm. anh…”
“Yên tâm, tôi tự lo, không cần quan tâm.” Đàm Tự nói xong, thành thạo lấy điều khiển bật tivi, còn tiêu của Túc Duy An 15 tệ cho bộ phim dài 2 tiếng.
Túc Duy An chỉ có thể ngoan ngoãn đến bên cạnh tủ quần áo, cẩn thận lựa chọn một lúc lâu, cuối cùng cũng chọn ra một bộ đồ ngủ không quá trẻ con.
Sau đó nhanh chóng lấy qυầи ɭót ra, vội vàng nhét vào trong bộ đồ ngủ, ôm vào trong lòng muốn chạy vào phòng tắm.
“Đồ ngủ của cậu lông lá như vậy, không dính sao?” Đàm Tự đột nhiên hỏi cậu.
“Bên trong không có lông.” Túc Duy An nhỏ giọng đáp, cước bộ không dừng.
Đàm Tự vẫy tay: “Đi tắm đi.”
Túc Duy An vào phòng phòng tắm như thể chạy trốn, đóng sập cửa lại.
Trước đây Đàm Tự cũng đã nhìn thấy lực đạo đóng của của cậu mạnh như thế, ngay cả cửa nhà mình cũng không buông tha.
Anh cười nhẹ, duỗi chân dài trêи chăn, đặt điện thoại trêи tay sang một bên, định xem TV, nhưng lại đã bị chú ý bởi những tờ giấy nhớ dán trêи bàn máy tính bên cạnh.
Là bức thư do Đặng Văn Thuỵ viết cho Túc Duy An.
Khác người. Đàm Tự cười hừ, nhìn lướt qua bàn máy tính, phát hiện góc dưới bên phải có dán một tấm ảnh.
Bức ảnh chụp một gia đình ba người. Người phụ nữ hai tay nắm phía trước, khí chất tao nhã; người đàn ông chắp tay sau lưng, nụ cười dịu dàng; Túc Duy An ngồi phía trước, dáng vẻ ngoan ngoãn, điểm khác biệt duy nhất so với hiện tại là nụ cười nhạt trêи môi.
Không giống với nụ cười vội vã ứng phó hiện tại, cười cho qua, mà là nụ cười từ trong tim, nụ cười bình thản từ tận đáy lòng.
Cười như thế này thì tốt hơn nhiều.
Đàm Tự nhìn hồi lâu mới dời mắt đi, hành động có chút do dự.
Nhưng trong chốc lát, anh liền cầm chiếc điện thoại bên cạnh, chụp Túc Duy An ở trong ảnh.
Cách quá gần, không lấy nét