Không lâu sau, nhân viên phục vụ bưng rượu lên.
Bầu rượu nhỏ nhắn, chén rượu cũng xinh xắn tinh xảo.
Lâm Duyệt rót cho Trần Lộc Xuyên một chén, “Cậu nếm thử xem.”
Rượu có màu hồng nhàn nhạt, dưới ánh đèn, màu sắc càng thêm mỹ lệ.
Trần Lộc Xuyên nhấp một ngụm, cười nói, “Vị hơi giống rượu gạo.”
“Uống ngon không?”
“Còn nữa,” Trần Lộc Xuyên đặt chén xuống, “Cậu biết không, đàn ông uống thế này có hơi…”
“Hơi nhẹ?” Lâm Duyệt nở nụ cười, “Vậy thì tốt, nếu cậu không thích, để tôi uống.”
Trần Lộc Xuyên nhẹ nhàng đẩy bầu rượu về phía cô, “Cho cậu cả.”
Hai người ngồi một lát, đồ ăn được bưng lên.
Cả hai đều đã đói, ai nấy yên lặng ngồi ăn, sau đó mới thong thả lại, bắt đầu nói chuyện.
Trần Lộc Xuyên hỏi cô, “Cậu có hay liên lạc với bạn học ở thành phố Giang không?”
Lâm Duyệt đáp, “Tôi không còn liên hệ nữa.”
Trần Lộc Xuyên nói, “Tháng sau Tôn Lỗi sẽ kết hôn.”
Lâm Duyệt suy nghĩ một lát mới nhớ lại Tôn Lỗi là ai.
Hồi trước, lúc ở phòng máy, Lâm Duyệt từng tìm Tôn Lỗi hỏi bài vài lần, nhưng sau khi tốt nghiệp chưa từng gặp lại.
Lâm Duyệt chỉ nhớ anh ta hồi đại học chung phòng kí túc với Trần Lộc Xuyên, học hành vô cùng chăm chỉ, thường xuyên bị mọi người trêu là “học bá”.
Lâm Duyệt cười cười, “Thế à, tôi không để ý lắm.”
Tính cách Lâm Duyệt có phần hướng nội, suốt bốn năm đại học vẫn luôn đơn lai độc vãng, cũng không thân thiết đặc biệt với người bạn học nào.
Tốt nghiệp xong, trên mạng mở diễn đàn, cô lười đăng kí, cũng không để ý lắm, chỉ đôi khi sẽ chú ý nghe ngóng tin tức của Trần Lộc Xuyên.
Sau đó, diễn đàn bạn học cũ cũng dần dần ít liên lạc, có khi cả nửa tháng mới có người đăng một tin lên.
Trần Lộc Xuyên “Ừ” một tiếng, im lặng vài giây, mới hỏi tiếp, “Cậu còn liên hệ với Cảnh Hạo Nhiên không?”
Lâm Duyệt cảm thấy ngữ điệu của Trần Lộc Xuyên khi nhắc tới Cảnh Hạo Nhiên khác hẳn lúc nhắc đến Tôn Lỗi, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt, làm cô nghi ngờ vừa rồi phải chăng chỉ là ảo giác.
Ấn tượng của cô về Cảnh Hạo Nhiên sâu hơn một chút.
Khi học đại học, anh ta rất sôi nổi, mỗi khi mọi người tụ tập, lúc nào anh ta cũng là tâm điểm của sự chú ý.
Tuy rằng thành tích không quá xuất sắc, song nhờ tính cách hoạt bát, hòa đồng, nhân duyên trong lớp của anh ta rất tốt.
Trần Lộc Xuyên nghe vậy, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Duyệt bị anh nhìn đến mức cảm thấy không tự nhiên, theo thói quen đưa tay vuốt tóc, “Có chuyện gì sao?”
Trần Lộc Xuyên cười cười, không đáp, thu hồi ánh mắt.
Khi hai người ăn xong thì đã hơn chín giờ tối.
Đường xá rất thuận lợi, chỉ chốc lát sau, xe đã dừng trước cổng hoa viên Thường Thanh.
Bóng đêm nặng nề buông xuống, ánh đèn đường rọi vào xe, loang loáng lướt qua.
Trần Lộc Xuyên vẻ mặt trầm tĩnh.
Lâm Duyệt trong lòng suy nghĩ vẩn vơ, cô thu lại cánh tay đang chuẩn bị mở cửa xe, cười nói, “Tôi còn phải đi siêu thị, cậu đi thẳng lên phía trước rẽ phải.
Phiền cậu một chút.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, mở máy.
Đến cửa siêu thị, Lâm Duyệt nói một câu “Chờ” rồi bước xuống.
Cô vừa bước được vài bước, phía sau vang lên tiếng đóng cửa.
Cô quay đầu lại, Trần Lộc Xuyên đã xuống xe.
Anh bước đến, “Tôi mua chai nước.”
Tim Lâm Duyệt đập thình thịch.
Cô cố bình ổn hô hấp, gật đầu.
Siêu thị không lớn, hàng hóa xếp đầy trên kệ, sắp xếp cũng không khoa học, người không quen tìm đồ có khi mất cả buổi sáng.
Đây là nơi Lâm Duyệt thường xuyên đi đến, nên lúc này cô lại có cơ hội giúp đỡ.
Cô đẩy xe đi trước, chọn đồ phù hợp, giá cả phải chăng, sau đó cho hết vào xe đẩy.
Trần Lộc Xuyên đi phía sau cô, bước chân trầm ổn, không nhanh không chậm.
Đi một lát, hai người đến khu thực phẩm.
Lâm Duyệt quay đầu lại nhìn anh, “Cậu muốn uống gì?”
“Nước suối Nông Phu [1].”
[1] Nguyên văn: nông phu sơn tuyền (农夫山泉) Nongfu spring: tên một hãng nước khoáng ở Trung Quốc
Lâm Duyệt tìm, thấy chai nước xếp trên một giá hàng.
Cô đẩy xe đi đến, cố vươn người lên, nhưng không với tới.
Cô hơi lúng túng, cười nói, “Ai mà đi để nước cao vậy chứ.”
Trần Lộc Xuyên tới gần, đứng phía sau cô, vươn tay lên.
Lâm Duyệt cảm thấy toàn bộ tóc gáy của mình đều dựng đứng lên.
Một lát sau, tiếng “bộp” nho nhỏ vang lên, chai nước bị ném vào trong xe đẩy, Trần Lộc Xuyên cũng lui lại phía sau.
Lâm Duyệt cuối cùng cũng hô hấp được trở lại.
“Ừm, thế này đủ rồi, đi thanh toán thôi.”
Cô hơi cúi đầu, cần cổ trắng nõn lộ ra khỏi cổ áo, làn da gần như trong suốt.
Trần Lộc Xuyên gật đầu, dời ánh mắt, anh tự véo nhẹ vào tay mình rồi thả ra.
Lâm Duyệt cũng không để ý mình đã mua bao nhiêu, lúc thanh toán xong mới phát hiện hàng hóa chất đầy ba túi to.
Cô vừa trả tiền xong, đang cất ví thì Trần Lộc Xuyên đã xách mấy cái túi lên.
Lâm Duyệt vội vàng nói, “Để tôi.”
Trần Lộc Xuyên xoay người đi ra ngoài, “Không sao.”
Ba cái túi đều rất nặng, Trần Lộc Xuyên chỉ dùng một tay xách, bước đi vẫn vững vàng, không chút ảnh hưởng.
Đến bên xe, Trần Lộc Xuyên mở cốp đằng sau ra, cất đồ vào đó.
Lâm Duyệt đi đến, vội nói cảm ơn.
Trần Lộc Xuyên mở cửa cho cô, sau đó đi vòng ra, ngồi vào xe, mở máy, “Đi thôi.”
Đến cửa khu nhà, Trần Lộc Xuyên lại tiễn Lâm Duyệt vào đến tận cửa.
Đứng trước cửa, Lâm Duyệt lại cảm ơn lần nữa.
Trần Lộc Xuyên đặt túi đồ trước cửa, sau đó lùi lại vài bước, sửa sang quần áo, cười đáp, “Không có gì, chuyện nhỏ thôi.”
Lâm Duyệt nói, “Sáng mai cậu không cần phiền, tôi đi tàu điện ngầm cũng tiện.
Trần Lộc Xuyên liếc nhìn cô,