Việc cô ngả bài với Từ Khôn cũng truyền đến tai Hà San.
Bà giận gần chết, vội đi đến nơi ở của Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt tăng ca, khi trở về thì đã hơn mười giờ.
Cô vừa mở cửa ra đã thấy đèn đuốc sáng trưng, Hà San nghiêm mặt ngồi trên ghế sofa.
Lâm Duyệt bị dọa chết khiếp, “Mẹ, sao mẹ tới mà không báo cho con một tiếng?”
Cô cúi đầu đổi giày, Hà San xem xét cô, “Sao về trễ thế, con làm gì?”
“Tăng ca ạ.” Lâm Duyệt liếc nhìn mẹ, “Mẹ lại có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì thì mẹ không thể đến à?”
Lâm Duyệt nghe được Hà San đang tức giận.
Khi bà nổi cáu thì toàn như vậy, nói chuyện kỳ quái, đâm chọc khiến đối phương á khẩu không trả lời được.
Cô buông tiếng thở dài.
Lúc này, cô vô cùng mệt mỏi, hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện, vào phòng lấy áo ngủ, “Mẹ ngồi một lát, con đi tắm trước đã.”
Hà San đi theo cô, “Lâm Duyệt, con với Từ Khôn là như thế nào hả?”
Lâm Duyệt đã sớm đoán được mẹ mình đến vì chuyện này, “Không phải mẹ biết rồi sao ạ?”
Hà San tức giận đến không nói nên lời, “Ánh mắt con còn cao như thế? Người như vậy cũng không vừa mắt?”
Lâm Duyệt bất đắc dĩ, “Mẹ, kết hôn cũng không phải là ra chợ mua đồ ăn, chọn thứ thích hợp là được.”
“Không chọn cái thích hợp chẳng lẽ đi chọn cái không thích hợp để bản thân ngột ngạt? Mẹ nói cho con biết, con còn định như thế này đến bao giờ? Đã 29 tuổi đầu rồi, con định lần lữa đến bao giờ nữa?”
Lâm Duyệt cũng tức giận, cố gắng kiềm chế, “Quyền được chọn người mình thích của con vẫn phải có chứ?”
Hà San xì một tiếng, “Con thích ai? Ngôi sao trên báo hả? Thích thì có ích lợi gì, có thể làm cơm ăn không? Con đã lớn như vậy rồi, tại sao vẫn không để cho bố mẹ yên lòng vậy?”
“Con thế nào mà để bố mẹ lo lắng chứ?” Lâm Duyệt hơi cao giọng, “Công việc ổn định, phòng ở cũng mua, có chỗ nào cần bố mẹ phiền muộn đâu.”
“Con lo việc mua phòng này, mẹ đã sớm nhìn ra rồi, con căn bản là muốn tự do tự tại, có ý định không kết hôn, muốn chọc tức mẹ phải không?”
Lâm Duyệt không khỏi cảm thấy mệt mỏi, tự biết dù mình có nói thế nào cũng không thể thuyết phục mẹ, cũng không nói gì nữa, lấy quần áo đi về phía phòng tắm.
Mới đi được vài bước, cô đã bị Hà San giữ lại, “Con nói rõ ràng cho mẹ trước đã.”
“Con nói còn chưa đủ rõ ràng sao ạ, con muốn tìm người mình thích.”
“Tìm không ra thì sao?”
Lâm Duyệt cảm thấy mệt mỏi, niềm vui từ mối quan hệ đang dần cải thiện với Trần Lộc Xuyên trong mấy ngày nay lập tức tan thành mây khói, “Tìm không ra thì con không kết hôn!”
Dứt lời, cô giãy tay thoát ra.
Tắm rửa xong, Hà San vẫn còn chưa đi, đang yên lặng đứng trước cửa sổ.
Bà nghe thấy tiếng bước chân, vội lau giọt nước vương trên khóe mắt.
Lâm Duyệt thoáng nhìn thấy, cô im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng, giọng điệu cũng ôn hòa hơn, “Mẹ, về sau việc này mẹ đừng quan tâm nữa, tự con sẽ tìm.”
Hà San thấp giọng nói, “Để cho con tìm, còn không biết đến tháng nào năm nào nữa.”
“Nếu qua sinh nhật năm nay con vẫn không tìm được, con sẽ nghe mẹ đi xem mắt, được không?”
Hà San liếc nhìn cô, “Không cho phép con kén cá chọn canh nữa.”
Lâm Duyệt buông tiếng thở dài, “Đã muộn thế này rồi, hôm nay mẹ nghỉ lại chỗ con đi, con gọi điện cho bố.”
“Vậy không được, bố con có một thân một mình.”
Lâm Duyệt nhìn bà, “Nếu mẹ muốn về, để con lái xe đưa mẹ đi.”
Hà San nhìn đồng hồ, đã muộn rồi, bà cũng không nhẫn tâm ép con gái mình.
Lâm Duyệt tìm áo ngủ cho bà, “Lần sau mẹ tới gọi điện cho con trước, đừng một mình ngồi giận dỗi.
Con cũng không thấy được, không phải là mẹ tức giận vô ích rồi sao?”
Hà San phì cười.
“Mẹ còn nói con không để mẹ bớt lo, mẹ xem chính mình cũng không biết tự thương lấy sức khỏe bản thân một tí.”
Hà San nghe thấy lời này cảm giác hưởng thụ, Lâm Duyệt lại ăn nói nhẹ nhàng, bao nhiêu tức giận của bà đều tiêu tan hết.
Tắt đèn trước khi ngủ, Hà San lại nhắc tới một chuyện, “Con cũng không gọi điện hỏi thăm Lâm Triển lấy một cái, hôm qua nó ra ngoài phỏng vấn bị người khác đánh.”
Lâm Duyệt cả kinh, “Nó bị thương có nặng không ạ?”
“Không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi.
Hôm qua mẹ với thím ba ở bệnh viện xem nó, hỏi nó có chuyện gì nhưng nó lại không chịu nói.
Con khá thân với thằng bé, quan tâm nó nhiều một chút.”
Lâm Duyệt nghe lời.
Hôm sau, Lâm Duyệt đưa mẹ về nhà, đến công ty rồi gọi điện cho Lâm Triển, hẹn bữa tối cùng đi ăn.
Kết quả, đến buổi tối, gặp nhau ở nhà hàng, cô thấy Lâm Triển mặt mũi bầm dập, trên trán còn quấn băng gạc, bộ dáng muốn tiều tụy bao nhiêu thì tiều tụy bấy nhiêu.
Lâm Duyệt hỏi cậu ta rốt cục đã xảy ra chuyện gì, cậu ta có vẻ mặt hơi kì lạ, nhưng vẫn sống chết không chịu nói.
Lâm Duyệt dò xét sắc mặt của cậu ta, “Lần trước em nói có mục tiêu, chuyện này liên quan đến ‘mục tiêu’ đó phải không?”
Lâm Triển lúc này mới ngước mắt lên, “Vâng.”
Yên lặng một lát, cậu ta lại mở miệng, “Em thích một cô gái trong tổ tiết mục của tụi em.”
“Đây là chuyện tốt mà, sao em lại mặt ủ mày chau thế?”
Lâm Triển thở dài, “Tháng 8 năm ngoái cô ấy vào làm chỗ chúng em, vừa lên chính thức không được bao lâu.
Tổ tiết mục cần người thế chỗ trống, cô ấy bị giao việc đi.
Lúc chạy việc bên ngoài, cô ấy bị một kẻ phụ trách chỗ đó sàm sỡ.
Bên kia bưng bít để không phải lập biên bản, hôm qua lúc em đi phỏng vấn, gã ta còn đút lót em, em nhận lấy, sau đó đánh cho hắn một trận.hưở
Lâm Duyệt nghe vậy có cảm giác không biết làm sao, cậu nhóc này tính tình vẫn nóng nảy giống như trước kia, “Tên kia đánh thắng em à?”
Lâm Triển hất đầu, “Đừng thấy em bị thương nặng thế mà hiểu lầm, em cũng không cho tên khốn kia được hơn tí nào đâu.
Hơn nữa, em quay hết lại cả rồi, hắn ta động thủ trước, nếu dám gây sự với em, em đến công ty của hắn vạch trần!”
Lâm Duyệt nở nụ cười, “Vậy thì tốt rồi, hành hiệp trượng nghĩa, cô gái kia chắc chắn sẽ rất biết ơn em.”
Lâm Triển lập tức ủ rũ nhìn thức ăn, “Tốt cái gì chứ, hôm qua cô ấy đến thăm em, lúc ấy em đầu óc mơ hồ, chắc là bị tên khốn kia đánh cho hỏng não mất rồi, không kìm nổi mà thổ lộ với cô ấy.
Kết quả, cô ấy nói cho em biết cô ấy đã có bạn trai.”
Lâm Triển cúi đầu, mắt hơi đỏ lên, “Cũng đúng, cô ấy xinh đẹp như thế, có bạn trai cũng là bình thường.”
Lâm Duyệt cũng không biết nói gì hơn, đành an ủi, “Đừng buồn, còn rất nhiều thời gian, biết đâu có ngày nào đó cô bé đó chia tay với bạn trai thì sao?”
Lâm Triển trừng mắt nhìn cô, “Sao không nói tốt cho cô ấy được một chút thế?”
Lâm Duyệt nở nụ cười, “Vậy em muốn chị nói thế nào?