Hà San cứng họng, im lặng hồi lâu, mãi sau mới kích động mở miệng, nói năng lộn xộn.
Bà hỏi liên tiếp hết câu này đến câu khác, điều kiện thế nào, nhân phẩm ra sao…
Lâm Duyệt vẫn cúi đầu không nói gì.
Hà San gấp như kiến bò trên chảo nóng, kéo tay cô giục, “Con nói đi chứ!”
Lâm Duyệt thở dài, chỉ nói vài thông tin mơ hồ, mô tả qua điều kiện của Trần Lộc Xuyên.
Hà San nghe xong cũng tạm vừa lòng, “Con bé này, sao không sớm nói trước, hại mẹ lo chuyện không đâu.”
Bên ngoài vang lên tiếng của Lâm Lập Minh, “Lâm Duyệt, mau ra ăn cơm.
Hai mẹ con thì thầm gì đấy?”
Hà San vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Lâm Duyệt, cười nói, “Ăn cơm trước, lát nữa mẹ con ta nói rõ ràng.”
Biết được con gái bảo bối đã có bạn trai, Hà San cũng không hồ hởi với Từ Khôn như trước nữa.
Đào Mỹ Cần thấy Hà San thay đổi như vậy có phần mất hứng, vẻ mặt trầm xuống.
Ngược lại, Lâm Duyệt sau khi giải tỏa bức bối, trong lòng lại thư thả, hàn huyên vài câu về công việc với Từ Khôn.
Ăn xong, Hà San đi thu dọn trong bếp, Lâm Duyệt định đi giúp lại bị đuổi ra ngoài, “Không cần con giúp.
Rảnh thì liên lạc với bạn trai nhiều một chút.”
Lâm Duyệt cười khổ, không ngờ có bạn trai rồi địa vị của mình lại được nâng cao đến vậy.
Nghỉ ngơi một lát, Từ Khôn buổi chiều có việc nên cáo từ, Lâm Duyệt đi tiễn.
Trên đường, cô không quên giải thích cho thái độ của mình lúc trước.
Từ Khôn cũng vốn không ngại, cười nói, “Các bậc cha chú thường như vậy, tôi cũng không muốn đến đây quấy rầy, nhưng mà thịnh tình khó chối.”
Lâm Duyệt bởi vì bản thân lúc trước hấp tấp, nay đối mặt với Từ Khôn cảm thấy hơi xấu hổ, “Tôi đã nói rõ với mẹ rồi, sau này sẽ không làm anh khó xử nữa.”
Từ Khôn cười, “Tôi thì không sao, cũng coi như bạn bè mà, chỉ sợ cô khó xử thôi.”
“Tôi có tin tức tốt muốn thông báo với anh.”
Từ Khôn nhìn cô, hiểu ngay, “Thành rồi?”
Lâm Duyệt cười yếu ớt, “Ừ.”
Từ Khôn cười nói, “Vậy thì tốt quá, coi như là trời không phụ lòng người.”
“Còn anh với vợ trước thì sao?”
Nét cười trên mặt Từ Khôn nhạt bớt, “Tình hình không tốt lắm, đến đâu hay đến đó vậy.”
“Nếu tôi giúp được gì, anh cứ việc nói.”
Từ Khôn gật đầu, “Ừ.”
Quá trưa, mặt trời lên cao, mặt đường bê tông bị thiêu nóng cháy, chỉ có lẻ tẻ vài tán ngô đồng xanh um mang lại chút mát mẻ.
Hai người chậm rãi đi, trò chuyện câu được câu chăng.
Lâm Duyệt phát hiện khi không còn thân phận là đối tượng xem mắt, nói chuyện với Từ Khôn khá thoải mái.
Tính cách của anh ta bình tĩnh, nếu xét trên góc độ bạn bè, quả thực đáng kết làm thâm giao.
Chỉ chốc lát sau, họ đã ra ngoài tiểu khu.
Dưới bóng cây, một hàng xe đang đỗ.
Từ Khôn lấy chìa khóa mở cửa xe, quay đầu cười nói: “Tiễn đến đây thôi, có gì liên lạc sau.”
Đúng lúc này, cửa xe chiếc Toyota dừng cạnh họ đột nhiên mở ra, một người phụ nữ bước ra ngoài, tóm lấy Từ Khôn, vừa giơ tay lên đã giáng một cái tát.
Tiếng “Bốp” vang lên, Từ Khôn ngẩn người.
Lâm Duyệt đứng bên nhìn cũng không hiểu gì.
Người phụ nữ đó nhướn mày, gương mặt tràn ngập vẻ băng sương, lạnh giọng hỏi: “Anh nói hôm nay có việc, thì ra chính là đi xem mắt à?”
Từ Khôn nhíu mày, “Em đến đây làm gì?”
“Từ Khôn, anh con mẹ nó có ý gì? Tôi nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc với anh, một chút thời gian cỏn con anh cũng không có à?”
Từ Khôn trầm mặt, không nói gì.
Người phụ nữ kia cười lạnh một tiếng, “Anh vẫn cứ hèn nhát giống trước kia.
Có phải anh định đi xin phép mẹ trước không?”
Lâm Duyệt hơi khó xử, lúc này tiến không được, lùi cũng không xong.
Cô đang do dự, người phụ nữ đã nhìn sang cô, “Em gái à, hiện tại em đang tìm hiểu Từ Khôn đúng không? Nghe chị khuyên một câu, đừng dính vào anh ta, em có muốn khi kết hôn, vào cửa nhà anh ta rồi, sẽ phải chịu…”
Từ Khôn gào to, “Quý Lâm, em thôi được chưa?”
Quý Lâm hừ lạnh một tiếng, “Quên đi, coi như hôm nay cuối cùng tôi cũng nhìn thấu bộ mặt của anh.
Trông cậy anh kiên cường một chút còn không bằng mong ngày mai thịt lợn giảm giá.” Cô mở cửa xe, “Đã như vậy, đứa bé tôi tự lo.”
Từ Khôn sửng sốt, nắm chặt lấy cánh tay cô, “Em nói gì?”
Quý Lâm liếc nhìn anh ta, “Nghe không hiểu tiếng người?”
Từ Khôn kéo cô ta xuống, lôi về phía xe mình.
Quý Lâm chửi ầm lên, “Tôi chửi cả nhà anh! Buông ra!”
Từ Khôn mở cửa xe ra, đẩy mạnh cô ta vào chỗ ghế phụ, sau đó đi vòng ra phía bên kia, mở khóa, nhanh chóng lên xe.
Lâm Duyệt nhìn chiếc xe phóng đi, nhất thời tim đập thình thịch.
Cô đứng im một lát mới nghĩ thấu suốt được, người phụ nữ đó chắc là vợ trước của Từ Khôn mà thím ba từng nhắc đến, quả nhiên ngoại hình xinh đẹp, tính cách cũng thực nóng nảy mạnh mẽ.
Theo như lời Từ Khôn nói, tình hình bên anh ta không được tốt.
Nhưng chỉ sợ tình hình của cô cũng chẳng lạc quan hơn là bao.
Lâm Duyệt nghĩ lúc về còn phải đối mặt với trận thẩm vấn của Hà San, chân bắt đầu rệu rã, bước không nổi.
Về đến nhà, cô vừa mở cửa ra, toàn bộ ánh mắt đã tập trung nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Duyệt vội trốn về phía phòng ngủ, Hà San nhanh chóng túm cô lại, “Này, con lại đây nói rõ cho mọi người một chút.”
“Không phải con nói hết rồi sao?”
“Chưa rõ ràng, con nói kĩ ra đi.”
Lâm Duyệt nghĩ lại, cũng phải, cô làm sao có thể mong an toàn thoát được dễ dàng như vậy cơ chứ, “Để ngày khác đi mẹ, hôm nay con mệt.”
Hà San kéo lại, không cho cô đi, “Có ảnh không, cho mẹ xem?”
“Con không có.”
“Nói dối, ảnh bạn trai mà con cũng không có?”
“Thật sự không có mà,” Lâm Duyệt lấy điện thoại trong túi ra, “Không tin mẹ tự kiểm tra đi.”
Hà San nửa tin nửa ngờ, nhưng Lâm Duyệt nói chắc chắn như vậy, có lẽ là không có thật.
“Vậy các con bắt đầu được bao lâu rồi?”
“Cũng không lâu lắm ạ.”
Hà San trừng cô, “Không lâu lắm là bao lâu?”
Lâm Duyệt bất đắc dĩ, “Chưa đến một tháng ạ.”
Hà San và Lâm Lập Minh liếc nhau, “Vậy hai đứa quen biết thế nào?”
Lâm Duyệt im lặng một lát, “Bọn con là đồng nghiệp.”
Hà San cười nói, “Con đi làm năm, sáu năm rồi vẫn chưa từng gặp gỡ đồng nghiệp, sao đột nhiên lại thông suốt thế?”
Tuy Lâm Duyệt không nói gì nhưng trí tưởng tượng của Hà San cũng không vì thế mà dừng lại, “Đồng nghiệp cũng tốt.
Lâu ngày sinh tình, so với xem mắt bên ngoài thì hiểu nhau hơn.”
Đào Mỹ Cần bỗng nhiên mở miệng, “Lâm Duyệt, cháu có bạn trai, thím ba cũng mừng cho cháu.
Thím còn có việc, về trước.”
Hà San giữ bà lại, “Hay là em ở lại ngủ trưa rồi về?”
“Không được, bây giờ em còn phải đến chỗ mẹ Từ Khôn xin lỗi.”
Hà San hơi ngượng ngùng, tiễn bà đến cửa, “Em ba, xin lỗi.
Tính cách Lâm Duyệt như vậy, bắt ép thế nào cũng không chịu hé răng, làm phiền em vô ích rồi.”
Đào Mỹ Cần không nói gì, liếc mắt nhìn Lâm Triển vẫn