Lâm Duyệt giật mình, đây đã là lần thứ hai Trần Lộc Xuyên ám chỉ đến chuyện này.
Trái tim cô khẽ nảy lên vài cái nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh, “Ừm, em nghĩ, khả năng mẹ đuổi cả hai ra khỏi nhà tương đối lớn.”
Trần Lộc Xuyên cười cười, nhìn về phía trước.
Lái xe được một lúc, anh lại hỏi, “Em sợ sao?”
“Sợ gì chứ?” Lâm Duyệt cười đáp, “Thực ra mẹ em rất dễ mềm lòng, thích nghe lời bùi tai, chỉ là em từ trước đến nay chưa từng theo ý mẹ.
Mẹ bảo, con gái nhà người ta là áo bông nhỏ, con gái của tôi lại là áo giáp sắt.”
Trần Lộc Xuyên phì cười.
Lát sau, anh lại nói, “Đôi khi anh nghĩ, con người em thật mâu thuẫn.”
Lâm Duyệt nhìn anh, “Mâu thuẫn chỗ nào?”
“Nhìn thì có vẻ dịu dàng hòa nhã, thực ra lại rất ngoan cố.
Em biết mẹ anh nói gì về em không?”
Lâm Duyệt cười, “Chắc không phải lời hay gì rồi.”
Trần Lộc Xuyên cũng cười, “Mẹ anh nói em bề ngoài điềm tĩnh, nhưng không biết trong lòng đang bày mưu tính kế cái gì.”
Lâm Duyệt hừ nhẹ, tỏ vẻ không phục, “Em bày mưu tính kế lúc nào?”
Trần Lộc Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, “Thật sự không có?”
Lâm Duyệt hất cằm, “Không có.”
Trần Lộc Xuyên chỉ cười, không bình luận gì.
Xe đi hai tiếng đồng hồ thì đến một trạm dừng chân.
Lâm Duyệt thay Trần Lộc Xuyên lái xe.
Tới gần trưa, họ tới huyện Vĩnh Tu ở Cửu Giang.
Hai người trước đi nhận phòng khách sạn, ăn trưa xong rồi đến tham quan hồ Giá Lâm.
Nơi này bây giờ đã đổi tên thành “Lư Sơn Tây Hải”, nhưng Lâm Duyệt vẫn cảm thấy cái tên hồ Giá Lâm[1] hợp với ý cảnh hơn.
(1) Cây chá hay cây giá, là một loại cây có lá dùng chăn tằm, gỗ vàng mịn.
Khu tham quan có vô vàn đảo, thời gian hữu hạn, hai người tất nhiên không thể đi hết.
Trước tiên, họ đến đảo Khổng Tước.
Để lên đảo, du khách phải đi qua một cây cầu treo dài.
Cầu cách mặt nước tầm mười mấy mét, được đan nối bởi những sợi dây thừng chắc chắn, trên mặt cầu đặt các tấm ván gỗ, trông thì chắc chắn, nhưng vừa đặt chân lên lại đung đưa.
Lâm Duyệt nhát gan, cầu vừa khẽ chao đảo, cô đã cảm thấy hai chân run lập cập.
Trần Lộc Xuyên đi rất nhanh.
Tới giữa cầu, quay đầu nhìn lại thấy Lâm Duyệt đang đứng nhìn khoảng cách giữa hai tấm gỗ, chậm rì rì dịch chân về phía trước.
“Em sợ?”
Lâm Duyệt bĩu môi, “Ai sợ chứ.”
Trần Lộc Xuyên cười một tiếng, nổi hứng trêu đùa, dùng sức lắc cầu mấy cái.
Lâm Duyệt sợ đến mức khẽ kêu lên, không dám động đậy.
“Lá gan nhỏ vậy cơ à?”
Lâm Duyệt trừng anh, “Sao anh ấu trĩ thế?”
Trần Lộc Xuyên cười, đi đến chỗ cô, chìa tay ra, “Nắm tay anh.”
Lâm Duyệt sợ anh lại chơi xấu, chần chừ nhìn lại.
“Không cần? Vậy em tự đi nhé.”
Lâm Duyệt đành cắn răng đưa tay cho anh.
“Em đừng nhìn xuống dưới chân, nhìn phía trước ấy.”
Lâm Duyệt hít một hơi, gật đầu làm theo, quả nhiên không còn sợ như trước.
Đến giữa cầu vẫn bình an vô sự, Lâm Duyệt can đảm hơn một chút.
Đang định buông tay Trần Lộc Xuyên ra, anh lại đột ngột lắc mạnh cầu.
Cả đoạn cầu dài chao đảo dữ dội, tựa như muốn rơi thành từng mảnh.
Lâm Duyệt sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ôm chầm lấy Trần Lộc Xuyên, không dám cử động.
Yên lặng trong chốc lát, cô chợt nghe thấy tiếng anh cười.
Lâm Duyệt nổi cáu, “Anh bị làm sao thế hả?”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Ai bảo em nhát gan.”
Lâm Duyệt trừng anh.
“Rồi rồi, không bắt nạt em nữa.” Trần Lộc Xuyên ôm lấy cô.
“Em không tin anh.”
Trần Lộc Xuyên cười, “Anh mà dọa em nữa, một tháng tới biết làm sao bây giờ?”
Lâm Duyệt đỏ mặt, không nói gì.
Trần Lộc Xuyên cũng không chờ xấu nữa, vòng tay nữa ôm cô chậm rãi qua cầu.
Đảo Khổng Tước, đúng như tên gọi, trên đảo ắt có khổng tước[2].
Thế nhưng, hai người đi một vòng vẫn không thấy con nào.
Lâm Duyệt cười, “Xem ra hai ta không đủ sức hút.”
(2) Khổng tước: con công.
Trần Lộc Xuyên nhìn cô cười, “Hấp dẫn người là đủ rồi, em còn so đo với động vật làm gì.”
Lâm Duyệt liếc sang anh, “Hấp dẫn anh sao?”
“Em nói xem?”
“Sao em biết được?”
Trần Lộc Xuyên cười trầm thấp, “Không biết? Vậy tối nay em sẽ biết.”
Lâm Duyệt đẩy anh ra, đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, “Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Trần Lộc Xuyên cười khẽ, nắm lấy tay cô.
Lâm Duyệt giãy giụa vài cái, cuối cùng tùy theo ý anh.
Rời đảo Khổng Tước, hai người lại đến đảo Hoa Đào.
Họ tới không đúng mùa, hoa đã tàn phai, chỉ còn lại rừng cây xanh mướt, trên cành chi chít những quả đào non mới nhú.
Trên đảo còn có nhà ma, thiết kế theo phong cách mười tám tầng địa ngục, có vẻ khá thú vị.
Nhưng nhớ lại lúc nãy bị dọa trên cầu, Lâm Duyệt kiên quyết không chịu đi, dù Trần Lộc Xuyên thề thốt thế nào cũng không đổi ý, anh chỉ có thể nghe theo cô.
Hai người lên du thuyền, lại đi đến hòn đảo nơi có ngọn núi cao nhất ở đây.
Hai người lên núi, dõi mắt trông về phía xa, cả ngàn đảo nhỏ trông tựa như những ngôi sao trên trời, non xanh nước biếc, khói mây mịt mờ, dường như ngọn gió khẽ thổi qua cũng trở nên thanh thoát.
Lâm Duyệt nói: “Lưu Vũ Tích có câu thơ, ‘Dao vọng Động Đình sơn thuỷ thuý/Bạch ngân bàn lý nhất thanh loa’.[3] Cứ theo cách so sánh trên, anh thấy cảnh trước mắt giống cái gì?”
[3] Dịch nghĩa: Từ xa ngắm màu xanh của mặt nước hồ Động Đình và núi Quân/Giống như trên cái mâm bằng bạc có một con ốc xanh.
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Giống gì cơ?”
“Một đĩa ốc xào.”
Trần Lộc Xuyên bật cười, “Anh cảm thấy, em có lẽ đã đói rồi.”
Gió núi thổi tung mái tóc cô.
Lâm Duyệt gạt tóc, liếc nhìn Trần Lộc Xuyên, “Chúng ta chụp ảnh chung đi?”
Cô đưa điện thoại cho một du khách đi cùng rồi đứng bên cạnh Trần Lộc Xuyên.
Anh rất tự nhiên ôm lấy bả vai cô.
Chụp ảnh xong, Lâm Duyệt nhận lại điện thoại, xem xét một lát rồi bật cười, “Em bị anh biến thành phông nền rồi.”
Trần Lộc Xuyên cũng nhìn xuống, “Đâu có? Em đẹp lắm mà.”
Lâm Duyệt nửa tin nửa ngờ, săm soi thêm một lúc nữa.
Xét một cách tổng thể, cô chỉ thấy người bên cạnh tuấn tú nhã nhặn, dáng vẻ tiêu sái, bản thân mình thì vừa cứng nhắc vừa đờ đẫn, không hiểu liên quan đến từ “đẹp” ở chỗ nào.
Cuối cùng, cô đành phải kết luận, thẩm mỹ của lập trình viên, tốt nhất đừng nên tin tưởng.
Tham quan xong hòn đảo, thời gian cũng không còn nhiều.
Hai người lên thuyền rời đảo, tìm một nhà hàng ở trong khu du lịch ăn tối.
Sông nước nơi đây khá trong, tôm cá do vậy cũng giàu dinh dưỡng.
Tuy vậy, Lâm Duyệt bình thường cũng không hay ăn tôm, lại ngại lột vỏ phiền phức, lúc này cũng chỉ ăn mấy con rồi thôi.
Trần Lộc Xuyên bất đắc dĩ cười cười, bóc vỏ tôm cẩn