Giờ thì có muốn tránh cũng không được, Lâm Duyệt đành giơ tay lên chào, “Trần Lộc Xuyên.”
Ngay lập tức, cô thấy động tác của mình ngốc không tả nổi, ngón tay nắm chặt lại, ngượng ngùng thu tay về.
Trần Lộ Xuyên bước lại gần.
Sài Vi vốn đang kinh ngạc không nói nên lời giờ mới hồi hồn lại, dùng khuỷu tay khẽ huých Lâm Duyệt, thấp giọng hỏi cô, “Hai người quen nhau?”
Lâm Duyệt không đáp.
Trần Lộc Xuyên đã tiến đến gần, cười nói, “Lần trước nghe Tôn Lỗi nói cậu làm việc ở Phong Hỏa, không lại chung một phòng.”
Lâm Duyệt nhất thời không nhớ ra “Tôn Lỗi” mà Trần Lộc Xuyên nhắc tới là ai, đành cười cười, “Thật trùng hợp.”
Cô đẩy Sài Vi lên trước, giới thiệu, “Họa sĩ bên phòng thiết kế đồ họa, Sài Vi.
Sài Vi, đây là bạn đại học của tớ, Trần Lộc Xuyên.”
Sài Vi lập tức đứng thẳng lại, bắt tay với Trần Lộc Xuyên, “Hân hạnh.”
Lúc này, Đan Nhất Phong đi tới, nghe thấy ba người trò chuyện, cười nói, “Nếu đã là bạn học, vậy chuyện giới thiệu công việc giao cho cô, Lâm Duyệt.”
Lâm Duyệt rũ mắt xuống, không đáp.
Đan Nhất Phong chuyển sang nói với Trần Lộc Xuyên, “Đúng lúc Lâm Duyệt đang phụ trách một hạng mục mới, thiếu người lập trình chính, cậu đảm nhận đi.
Năm sau mới chính thức bắt đầu, thời gian này cậu có thể làm quen trước đã.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu.
Sài Vi âm thầm đứng sau lưng Lâm Duyệt quan sát, cười với Trần Lộc Xuyên, “Tôi đi trước, có gì anh cứ hỏi Lâm Duyệt.”
Chỉ còn lại hai người bọn họ, Lâm Duyệt chợt có cảm giác giống như đêm đó, gió tuyết thổi tới che khuất hai mắt, kìm hãm hơi thở, mọi thứ đều mơ hồ hư ảo.
Hai tuần nay, cô mỗi phút mỗi giây đều tưởng tượng về thời khắc này, vậy mà đến khi lâm trận, cô mới phát hiện ra, hết thảy chuẩn bị từ trước đến nay đều vô dụng, cô vẫn không kìm nổi lòng mà khẩn trương như thế.
Lâm Duyệt đưa tay vuốt vuốt tóc, nhẹ giọng hỏi Trần Lộc Xuyên, “Cậu đã nhận máy tính chưa?”
Trần Lộc Xuyên lắc đầu, “Vẫn chưa.
Tôi mới tới.”
“Tôi đưa cậu đi lĩnh máy tính trước.”
Hai người đi về phía thang máy.
Lâm Duyệt đi trước, nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt, song tiếng bước chân vang lên phía sau làm cô bước đi không được tự nhiên.
Hai người bước vào thang máy, bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo.
Lâm Duyệt biết việc này do mình gánh hơn phân nửa trách nhiệm.
Giờ phút này, cô chỉ ước bản thân mình là người khác.
Gặp lại bạn học kiêm hàng xóm đã nhiều năm không gặp, người ta chỉ sợ nói không hết chuyện.
Lâm Duyệt đương nhiên cũng rất muốn biết cuộc sống khi đi du học của Trần Lộc Xuyên, song miệng cứ như bị khâu chặt lại, không thể cất lời.
Cô đành phải nhìn chăm chăm vào cửa thang máy, giống như muốn dùng ánh mắt khoét một cái lỗ trên đó.
Yên lặng một lúc lâu, cuối cùng, Trần Lộc Xuyên ho nhẹ một tiếng, “Chú Lâm và cô Hà vẫn mạnh khỏe chứ?”
Lâm Duyệt nhanh chóng trả lời, “Vẫn khỏe.” Nói xong, cô mới cảm thấy ngữ khí của mình quá lạnh nhạt, liền nương theo đề tài này hỏi lại, “Cô Phùng đã bình phục chưa?”
“Cũng xuất viện được hai tuần rồi.”
“Ừm, chúc mừng.”
Câu này nói cũng như không.
Trần Lộc Xuyên cảm thấy hơi bất đắc dĩ, anh sớm đã phát hiện ra Lâm Duyệt đối với mình có chút ngăn cách.
Nói về thành kiến giữa hai người, có lẽ phải quay ngược thời gian về hồi tiểu học.
Phùng Dung và Hà San mâu thuẫn nhiều năm, xung khắc như nước với lửa, hơn nữa mâu thuẫn của hai người còn lan đến hai đứa con là Trần Lộc Xuyên và Lâm Duyệt.
Từ nhỏ, họ đã bị dặn dò không được chơi với con nhóc/thằng ranh trên lầu/dưới lầu kia.
Trẻ con vốn dĩ chỉ biết xem sắc mặt người lớn, học theo cách cư xử của họ.
Bởi vậy, kể từ khi Trần Lộc Xuyên bắt đầu hiểu chuyện, cậu dường như chưa từng nói với Lâm Duyệt câu nào.
Hơn nữa, hồi tiểu học, cậu rất ham chơi, thành tích luôn đứng cuối lớp, Lâm Duyệt lại nằm trong top 10 toàn khối.
Cuối mỗi kì thi, lần nào cậu cũng bị mẹ cằn nhằn, “Con xem, con nhóc họ Lâm kia lần nào cũng thi tốt hơn con.” Bởi vậy, cậu đối với “con nhà người ta” này càng không có thiện cảm.
Nhưng lên lớp 5, một bài thi đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng của Trần Lộc Xuyên về Lâm Duyệt.
Lần đó, vị trí thi của học sinh được sắp xếp lại nên cậu vừa vặn ngồi phía sau Lâm Duyệt.
Ở nhà, mẹ cậu đã hạ tối hậu thư, nếu lại thi không tốt, nghỉ hè này cậu sẽ phải học thêm để đuổi kịp các bạn.
Đề thi tiếng Anh lần đó rất biến thái, cậu vừa cầm đề lên đã muốn khóc, vò đầu bứt tai, trầy trật mãi cũng chỉ xong được một nửa.
Cậu nhất thời sốt ruột, thấy giám thị đang đọc báo không chú ý, cậu khều chân đá vào ghế Lâm Duyệt, thấp giọng nói, “Lâm Duyệt, nhấc bài thi lên một chút.”
Dáng người gầy yếu phía trước khựng lại, không nhúc nhích.
Trần Lộc Xuyên nóng nảy lại đá thêm cái nữa.
Nào ngờ, ghế ngồi của Lâm Duyệt bị va vào bàn, phát ra âm thanh chói tai, thu hút sự chú ý của mọi người.
Trần Lộc Xuyên thầm nghĩ, thôi xong.
Thầy giám thị ngẩng đầu, “Có chuyện gì thế?”
Lâm Duyệt đỏ mặt, “Em… em muốn đi vệ sinh.”
Lâm Duyệt là học trò ngoan nổi tiếng nên thầy giám thị chỉ nhìn liếc qua một cái, gật đầu.
Trải qua việc này, Trần Lộc Xuyên sợ nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Mười phút trôi qua, cửa phòng học vang lên tiếng bước chân.
Trần Lộc Xuyên ngẩng đầu, thấy Lâm Duyệt đang nhíu mày, vẻ mặt thấy chết không sờn, nghiêm túc đi về phía cậu.
Trần Lộc Xuyên còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì Lâm Duyệt đã về chỗ.
Nhân lúc ngồi xuống, cô ném một viên giấy xuống bàn cậu, sau đó dịch ghế sang chỗ khác để cậu không đá được nữa.
Trần Lộc Xuyên hồi hộp, vội mở tờ giấy vo viên kia ra.
Cũng nhờ tờ giấy ấy, Trần Lộc Xuyên thi được 70 điểm, thoát kiếp nạn lần này.
Về sau, cậu suy nghĩ lại mới thấy không hợp lí.
Theo lí thuyết, hai nhà như nước với lửa,