Mãi đến khi bóng dáng kia biến mất, Lâm Duyệt mới thu hồi tầm mắt.
Bên kia điện thoại, Trần Lộc Xuyên hỏi, “Sao em không nói gì thế?”
“A, không có gì.” Lâm Duyệt giật mình tỉnh lại, “Vậy anh hẹn thời gian với dì Phùng rồi báo lại cho em nhé.”
Cúp máy rồi, Lâm Duyệt vẫn còn nghĩ về bóng người vừa thấy kia.
Hai người vốn dĩ cũng không quen biết, sở dĩ cô thấy quen là bởi lẽ đã từng nhìn thấy hai lần, hơn nữa lần nào cũng gây ấn tượng sâu sắc.
Một lần là khi buổi cô gặp mặt Từ Khôn, cô gái đó ngồi đối diện Trần Lộc Xuyên, tuy nét mặt không lấy gì làm vui vẻ nhưng vẫn mang sắc đẹp rung động lòng người; lần còn lại là ở chùa Quy Nguyên, cô gái đó đứng cạnh Phùng Dung, dáng vẻ có phần mệt mỏi tiều tụy.
Nhưng tại sao bây giờ cô gái này lại xuất hiện ở nơi chỉ có phụ nữ mang thai mới đến?
Sài Vi kiểm tra sức khoẻ xong thì cũng đã giữa trưa.
Buổi chiều mẹ Sài Vi có việc nên về trước, Lâm Duyệt đi ăn cơm với bạn.
Phản ứng lúc mang thai của Sài Vi đã bắt đầu rõ rệt, những món ăn từng yêu thích giờ nhìn thấy là buồn nôn, dạo qua một vòng, cuối cùng cô quyết định ăn lẩu.
Lâm Duyệt dở khóc dở cười, thầm nghĩ trời nắng nóng ai lại đi ăn lẩu, nhưng mà phụ nữ có thai lớn nhất, cô đành phải tùy bạn mình.
Sài Vi chọn món lẩu uyên ương, một nửa cay, nửa còn là canh gà với cẩu kỷ.
Kết quả, canh gà cô còn chưa động đũa đã xử lý hơn nửa phần lẩu cay, cuối cùng thỏa mãn thở một hơi, “Lâu lắm rồi tớ chưa được ăn uống thoải mái như thế này.”
“Không phải mẹ cậu ngày nào cũng đặc biệt nấu nướng cho cậu sao?”
“Mẹ tớ chỉ chú tâm làm đồ ăn bổ dưỡng nhất, hương vị chẳng thèm để ý chút nào.
Cứ đà này thì bảy tháng sau, tớ béo thành con cun cút mất.”
Lâm Duyệt cười nói, “Béo một chút mới tốt, cậu gầy quá lúc sinh con chẳng có sức đâu.”
Sài Vi nói, “Tớ không định đẻ thường đâu, đau thế ai mà chịu nổi.”
“Đẻ mổ hồi phục lâu lắm.”
Sài Vi quan sát bạn mình, “Sao cậu còn hiểu biết hơn cả tớ thế nhỉ?”
Lâm Duyệt thầm nghĩ, chẳng phải là vì lần trước cậu đột nhiên nói “Bác sĩ bảo cưới” sao, hại cô ma xui quỷ khiến đi tìm hiểu kiến thức về sinh đẻ, còn lên diễn đàn hỏi xem có nên phụng tử thành hôn không.
Tất cả các câu trả lời phía dưới đều khuyên không nên, nói xã hội bây giờ nhiều phụ nữ ngu ngốc cứ cho là mang thai được là xong, thực ra cũng chẳng có tác dụng gì.
Đã mang thai rồi, ai còn cho cô tự tung tự tác nữa? Phá thai hoặc kết hôn, lựa chọn trước còn đỡ, nếu là cái sau, nhà trai cho rằng cô không gả không được, tự nhiên sẽ lên mặt bắt nạt.
Cuối cùng, có người chốt hạ một câu: “Ngốc”.
Ở trên diễn đàn, người ta than thở chuyện nhà rất nhiều, từ việc mẹ chồng nàng dâu bất hòa đến oán hận lễ cưới hỏi qua loa, một số người còn chia sẻ những tên “cực phẩm” gặp phải lúc đi xem mắt hay xui xẻo gặp phải kẻ bất lực.
Lâm Duyệt chưa từng biết rằng tình yêu và hôn nhân trong hiện thực lại tàn khốc đến thế.
Đem ra so sánh, chuyện của cô quả thực đẹp đẽ chẳng khác gì truyện cổ tích.
Bởi vậy, tất nhiên cô cũng không ngu xuẩn tự đào hố chôn mình.
Ăn xong, Sài Vi nói muốn đi mua một số đồ văn phòng phẩm, hai người liền đi xuống cửa hàng ở tầng dưới tòa nhà.
Họ tới không khéo, chỉ thấy một tờ giấy A4 thông báo mặt bằng cửa hàng đang cần chuyển nhượng dán trên cửa kính.
Sài Vi thất vọng, “Nơi này cũng không có tiệm khác, buôn bán cũng phát đạt, sao lại chuyển đi chỗ khác rồi?”
Lâm Duyệt đành an ủi, “Có lẽ chủ tiệm có chuyện gì đó.”
Để giúp Sài Vi vui lên, hai người lại lên tầng xem quần áo.
Nhìn dãy hàng mỹ phẩm chuyên doanh ở tầng một, Sài Vi lại càng buồn bực, “Trước kia nghe bảo mang thai chẳng khác gì ngồi tù, tớ còn không tin.
Bây giờ chẳng những việc ăn uống bị quản chế mà đến cả đồ trang điểm cũng bị mẹ tớ tịch thu.”
Lâm Duyệt cười nói, “Thành phần hóa học quá cao không tốt cho thai nhi, mẹ cậu cũng là nghĩ cho cậu mà.”
Sài Vi trừng sang, “Thấy chưa, đến cả cậu cũng thế!”
Lâm Duyệt vỗ nhẹ lên bụng bạn mình, “Tớ là mẹ nuôi con cậu, tất nhiên phải trông nom cậu hộ đứa bé rồi.”
“Vương Đàm Phong còn muốn tớ sinh hai đứa cơ, mệt chết đi được…”
Lâm Duyệt bật cười.
Vừa quay đầu, cô chợt thấy ở quầy hàng mỹ phẩm một bóng người quen, chính là cô gái sáng nay thấy ở bệnh viện.
Sài Vi thấy bạn ngơ ngác cũng nhìn sang, “Cậu quen?”
Lâm Duyệt lắc đầu, hô hấp dần trở nên khó khan, “Sài Vi, kia là quầy mỹ phẩm YSL đúng không?”
“Ừ.”
Cô nhất thời không nói nên lời, trong lòng tựa như có tảng đá đè nặng xuống.
Lần trước, thỏi son cô nhặt được ở chỗ Trần Lộc Xuyên cũng là của nhãn hàng này, màu đỏ thẫm giống y như vậy.
Sài Vi kéo tay cô, “Sao thế?”
Lâm Duyệt vẫn nhìn về phía cô gái kia, không hiểu làm sao mà không thể dời mắt.
Rất nhanh, cô gái đó đã chọn đồ xong, trả tiền rồi đi về phía cửa chính.
Sài Vi nóng nảy, “Sao thế? Ê, cậu nói gì đi chứ!”
Lâm Duyệt cắn môi, “Sài Vi, nếu cậu nhặt được đồ dùng của phụ nữ trong nhà Vương Đàm Phong, cậu sẽ làm gì?”
Sài Vi sửng sốt, “Cậu có ý gì? Trần Lộc Xuyên ngoại tình hả?” Cô bất giác nhìn về phía cô gái lúc nãy vừa đứng.
Lâm Duyệt lắc đầu, cười miễn cưỡng, “Không phải, tớ hỏi bừa thôi.”
“Thôi đi, câu ‘không phải’ của cậu chẳng khác gì ngụ ý ‘tớ đang gặp chuyện mau hỏi tớ đi’ cả.
Giấu tớ làm gì? Có việc cứ nói thẳng ra.”
Lâm Duyệt không muốn để Sài Vi đứng lâu, cô đưa bạn ra chỗ khu ẩm thực tìm ghế ngồi xuống rồi kể hết sự tình.
Sài Vi im lặng một lúc rồi bắt đầu phân tích, “Chuyện này cũng khó nói trước.
Đầu tiên, cậu không thể khẳng định thỏi son đó là của cô gái kia.
Tiếp theo, cho dù có là của cô ta, cậu cũng không biết nó rơi ở đó trong tình huống nào.
Hoặc kể cả khi cô ta từng ở nhà Trần Lộc Xuyên qua đêm đi chăng nữa, chuyện này cũng chắc chắn là trước khi hai người yêu đương, cậu cũng không có lập trường can thiệp.”
Lâm Duyệt chỉ có thể nói, “Tớ biết rồi.”
Sài Vi thở dài, “Vậy nên yêu đơn phương quá lâu thường để lại di chứng như vậy, hay so đo tính toán, để tâm quá nhiều.”
Lâm Duyệt không nói gì.
“Nếu cậu muốn biết thì cứ trực