Một lát sau, cô nghe thấy tiếng anh cười, “Anh hứa với em sẽ kiên trì rèn luyện thân thể, khỏe mạnh đến già, không nhọc lòng em phải chăm sóc.”
Lâm Duyệt cũng cười theo, đang định cất lời, Trần Lộc Xuyên đã nói tiếp, “Còn nữa, cầu hôn thường là chuyện của đàn ông.
Em cướp việc của anh, anh rất mất hứng.”
Lâm Duyệt cười rộ lên, “Anh rõ là được lợi còn khoe mẽ.”
Qua một ngày như vậy, hai người đều có chút mệt mỏi, nhưng vào một đêm yên tĩnh như thế này, cả hai lại luyến tiếc không nỡ ngủ.
Họ tỉ tê trò chuyện, chỉ là những chuyện tầm thường vụn vặt trong cuộc sống, ví dụ như thời tiết ngày mai ra sao, bữa sáng ăn gì, công ty có cần xin nghỉ không, câu được câu chăng.
Hồi lâu sau, cả hai đột nhiên đều im lặng.
Trần Lộc Xuyên chờ Lâm Duyệt tiếp lời, nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng hô hấp đều đều, hiển nhiên cô đã ngủ.
Trần Lộc Xuyên cười khổ, “Nói chuyện đứng đắn thì em lại ngủ mất.”
Anh vươn tay tắt đèn bàn bên phía mình, nhưng không đủ sức với tới công tắc đèn bên phía Lâm Duyệt, đành để mặc cho nó sáng.
Cũng may ánh sáng đèn dìu dịu không quá chói, nhu hòa chiếu lên nét điềm tĩnh trên gương mặt cô.
Hôm sau, Sài Vi và Vương Đàm Phong cũng như một số bạn bè của Trần Lộc Xuyên và nhân viên bên bảo hiểm cũng tới.
Một gian phòng bệnh nho nhỏ vì thế mà người vào dường như không ngớt.
Đan Nhất Phong cũng đến thăm, ông đùa rằng Trần Lộc Xuyên chọn thời điểm nằm viện quá chuẩn, cứ thế này không biết “Bổ Thiên” có hoàn thành đúng hạn được không.
Quay đầu lại, ông cười với Lâm Duyệt, “Nếu không xong việc, tôi đến tìm cô bắt đền.”
Lâm Duyệt hết sức vô tội, “Anh Đan, anh biết hiệu ứng cánh bướm chứ? Chuyện này mà truy cứu lên, trách nhiệm chủ yếu là của Sài Vi.”
Đan Nhất Phong cười ha ha, “Mấy năm làm kế hoạch cũng không phải vô ích, mồm mép cũng tài lắm.”
Cuối cùng, ông dặn dò Trần Lộc Xuyên dưỡng thương cho tốt, bao giờ đỡ thì về công ty càng nhanh càng tốt.
Lâm Triển là người đến sau cùng.
Sau tối hôm đó, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Duyệt gặp lại cậu ta.
So với khoảng thời gian trước, giờ trong ánh mắt cậu thanh niên đã thêm vài phần ủ dột.
Cậu ta trước xin lỗi Trần Lộc Xuyên vì vô cớ đánh người hôm ấy.
Trò chuyện vài câu, rốt cục Lâm Triển vẫn không kìm được mà hỏi, “Lộ Hi rời thành phố Giang, anh có biết không?”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, “Cô ấy từng đến gặp anh.”
Lâm Triển cúi đầu, im lặng hồi lâu mới cất tiếng, giọng khàn khàn, “Anh có số di động mới của cô ấy không?”
Trần Lộc Xuyên nhìn cậu ta, tuy rằng không đành lòng nhưng vẫn quyết định tôn trọng lời nhắn của Đinh Lộ Hi, “Cô ấy không muốn anh cho em biết.”
Lâm Triển vốn đang định nói giờ không biết mở lời ra sao, cuối cùng lại hỏi, “Anh có biết tên khốn kia là ai không?”
Trần Lộc Xuyên cũng không rõ nên xử lí khúc mắc của người khác như thế nào, chỉ có thể nói, “Lâm Triển, anh khuyên em vẫn là quên đi thì hơn.”
“Nhưng dù gì cũng phải đòi lại công bằng cho cô ấy chứ.”
Lâm Duyệt đứng bên cũng khuyên, “Lâm Triển, em coi như xong đi.
Nếu em thực lòng thích Đinh Lộ Hi sẽ không muốn để ý việc này.
Nếu còn để ý thì em đừng miễn cưỡng ở bên cô ấy, sau này lại không cam lòng, nhắc lại nợ cũ, cả hai đều không thoải mái.”
Lâm Triển ngẩng đầu trừng cô, hốc mắt đỏ ửng, “Em không thèm để ý, em chỉ muốn biết sao cô ấy phải gạt em.
Chẳng lẽ em không đáng để cô ấy tín nhiệm?”
Lâm Duyệt thầm thở dài.
Trần Lộc Xuyên biết chân tướng, nhưng mà nếu Đinh Lộ Hi đã cắt đứt với người kia, nay lại rời khỏi thành phố Giang, làm gì cũng là vô ích.
Con người phạm sai lầm, tuy biết đường hối cải nhưng không tránh khỏi phải trả giá, đâu thể phủi sạch mọi chuyện.
Yên lặng trong chốc lát, Trần Lộc Xuyên đột nhiên nói với Lâm Duyệt, “Chỗ nho Sài Vi mang đến nếu không ăn sớm thì hỏng mất, em đi rửa giúp anh nhé?”
Lâm Duyệt ngẩn ra, chợt hiểu, liền cầm túi nho lên đi về phía nhà vệ sinh.
Trần Lộc Xuyên nhìn Lâm Triển, không nói thẳng ra, “Thường em có làm tin tức kinh tế không?”
Lâm Triển ngẩn người, “Em chủ yếu phụ trách mảng xã hội.”
“Vậy em tìm ai đó quen biết, đáng tin, điều tra người này một chút.” Anh với tay lấy di động đặt bên, gõ hai chữ rồi đưa cho Lâm Triển.
“Phùng Giai? Ai vậy?”
“Trước kia là giám đốc một công ty tư nhân tên Viễn Khải, sau rồi phá sản.”
Lâm Triển ngẫm nghĩ, “Hình như em có chút ấn tượng.
Người này có vấn đề gì sao?”
“Anh cũng không rõ anh ta có gì khuất tất không, nếu có thì em công khai, không có…” Trần Lộc Xuyên ngừng một lát, “Vậy em ngáng chân anh ta một chút.”
Lâm Triển hỏi, “Anh Xuyên, người này từng gây hấn với anh à?”
“Anh không liên quan gì đến anh ta.” Trọng âm nhấn mạnh vào chữ “anh”.
Lâm Triển giật mình, tức thời hiểu ra, cũng không chờ thêm nổi phút nào nữa, vội vã đứng dậy cáo từ.
Đợi Lâm Duyệt rửa xong nho bước ra, Lâm Triển đã không còn bóng dáng, “Đi rồi?”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, “Đi chạy tin.”
Lâm Duyệt cười cười, “Thằng nhóc này, nói đi là đi luôn.” Cô lại hỏi, “Anh nói với nó gì vậy?”
“Cung cấp chút tin tức thôi.”
“Thảo nào anh bảo em ra ngoài.”
Trần Lộc Xuyên liếc cô, “Em giận?”
Lâm Duyệt lắc đầu, cầm chỗ nho đã rửa xong tới ngồi xuống mép giường, “Anh không cho em biết đương nhiên là có lý do, em tin anh.” Nói xong, cô cầm một quả nho đưa đến bên miệng anh, “Ăn?”
Trần Lộc Xuyên cười cười, cầm lấy tay cô đút nho vào miệng.
Lúc anh nằm viện, hơn phân nửa là Phùng Dung đến đưa cơm.
Hà San cũng tới vài lần, kết quả hai người chạm mặt nhau trong phòng bệnh, đấu đá đến mức đá bay cát chảy long trời lở đất.
Cô một lời tôi một lời, so bì từ nguyên liệu nấu ăn đến độ dẻo của cơm, đến ngay cả nhãn hiệu của hộp giữ ấm cũng đêm ra móc máy nhau được.
Lâm Duyệt khuyên một vài câu căn bản vô dụng, đành tùy hai vị trưởng bối, ngồi tránh một bên ăn cơm với Trần Lộc Xuyên.
Từ sau lần đó, Phùng Dung đưa cơm cũng tiện thể mang theo phần cho cô.
Chờ hai người ăn xong, trận chiến bên kia vẫn chưa dừng lại.
Lâm Duyệt đã có thể mường tượng sau này nếu cô kết hôn với Trần Lộc Xuyên, gặp mặt gia đình sẽ “ấm cúng”