Đêm nay, hai người gần như trắng đêm không ngủ.
Cảm xúc quá mức phấn khởi, trong lòng ngổn ngang bao lời muốn nói.
Hai người nằm trên giường, bắt đầu ôn lại chuyện cũ từ thuở ấu thơ.
Trần Lộc Xuyên nói, “Thật lòng mà nói, hồi tiểu học em chẳng đáng yêu chút nào.
Lúc nào cũng nghiêm túc, nhíu mày nhăn nhó như bà cụ non.”
Lâm Duyệt không phục, hừ nhẹ, “Vậy anh thì sao? Phiền nhất mấy người các anh suốt ngày nghịch ngợm gây sự, hôm nào cũng cãi nhau ầm ĩ trong hành lang, quá ấu trĩ.”
Trần Lộc Xuyên bật cười, “Lúc đó anh còn chưa được mười hai tuổi, em yêu cầu có cao quá không đấy?”
“Ai bảo anh ngày nào cũng rêu rao.”
“Anh rêu rao?” Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Anh thế đã là bình thường nhất rồi đấy.”
“Ở đâu cũng trông thấy anh.”
Trần Lộc Xuyên nhướn mày, “Em chắc là không phải bởi vì em quá mức chú ý tới anh chứ?”
Lâm Duyệt, “…”
Trần Lộc Xuyên nghiêng đầu qua khẽ chạm môi lên môi cô, nhướn mày cười nói, “Anh biết mà, thấy anh giúp em dẫn con chó đi trông đẹp trai quá phải không?”
Lâm Duyệt bật cười, đẩy anh ra, “Hết chịu nổi anh luôn, người đâu mà tự luyến.”
“Nếu không sao em còn nhớ trên đùi anh có sẹo? Nói, có phải lúc đó đã thích anh rồi phải không?”
“Khi đó em mới học lớp năm, biết cái gì mà thích với chả không thích?”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Vậy tại sao em lại thích anh? Cũng không thể chỉ vì anh đẹp trai chứ?”
Lâm Duyệt cố gắng nén cười, “Trả lời rồi đó, chính là bởi vì ngoại hình của anh.”
“Xì, nông cạn.”
“Vậy còn anh?” Lâm Duyệt nhìn anh.
“…” Trần Lộc Xuyên im lặng một thoáng, “Vì em xinh.”
“Xí, vậy còn dám chê em nông cạn?”
Trần Lộc Xuyên khẽ cười một tiếng, đột nhiên nói, “Tối hôm thấy em đi phía dưới đền thờ, anh có một giấc mộng.”
Lâm Duyệt tò mò, “Anh mơ thấy gì vậy?”
“Ừm,” Trần Lộc Xuyên nhìn cô, giọng có vài phần bỡn cợt, “Còn phải hỏi sao, đương nhiên là loại không tốt rồi.”
Mặt Lâm Duyệt nóng lên, “Anh đó, không chỉ ấu trĩ, tự kỉ, lại còn hạ lưu.”
“Vậy à?” Trần Lộc Xuyên giọng cười trầm thấp, “Thế không phải em vẫn thích sao?”
Lâm Duyệt quay đầu đi, quả thực bất đắc dĩ, “Em không muốn để ý đến anh nữa!”
Trần Lộc Xuyên dán sát vào, tay đặt lên eo cô, môi chạm lên vành tai cô một cái, lại hỏi, “Nói tiếp, tại sao khi đó anh chào hỏi, em lại lờ đi?”
Lâm Duyệt nhỏ giọng đáp, “Em đâu muốn thế, nhưng vừa thấy anh là não úng nước, đợi đến lúc nghĩ ra nên đáp lời anh thế nào thì hoa cũng tàn rồi.”
Trần Lộc Xuyên bật cười, “Anh cứ tưởng là em ghét anh, gặp là muốn trốn.
Mà lá gan của em có phải nhỏ quá không đấy? Nếu như lúc đó em phản ứng lại một chút, chúng ta cũng không kéo dài đến tận bây giờ.”
Lâm Duyệt thở dài.
“Dĩ nhiên, sau lần đó, anh cũng hậu tri hậu giác phát hiện ra, biết là mỗi ngày đến trường, phân nửa động lực là vì có thể gặp được em.”
Mỗi lần có giờ học thể dục, lúc xuống tầng đụng phải lớp Lâm Duyệt đi phía trước, anh dọc đường gần như không thể rời mắt.
Lúc đó chỉ cảm thán, cô gái này da sao có thể trắng đến vậy, trắng như trứng gà bóc, bộ đồng phục học sinh như cái bao tải mặc lên người cô cũng trở nên xinh đẹp.
Hơn phân nửa thời gian, cô buộc tóc đuôi ngựa, đuôi tóc lắc lư theo nhịp bước trên cần cổ trắng nõn, tâm tư của anh cũng theo đó mà lay động.
Dần dần, tâm tư của anh dần trở nên sâu đậm hơn, rốt cục có một ngày lấy dũng khí đến lớp cô học hỏi thăm.
Khi đó trong trường học đang thịnh hành gấp sao giấy, mỗi lần hết tiết là các nữ sinh lại tụm năm tụm ba vừa gấp vừa trò chuyện.
Anh không ngờ Lâm Duyệt cũng nằm trong đội ngũ này, lại còn có đối tượng để tỏ tình.
Không phải là anh không khó chịu, nhưng mười lăm mười sáu tuổi thiếu niên đang độ lòng tự trọng cao ngút trời, đương nhiên không muốn thừa nhận bản thân sẽ vì một cô gái mà buồn bã âu sầu.
Khi đó anh tự cho rằng mình còn đoạn đường dài để đi, còn nhiều cảnh đẹp để thưởng thức, hiển nhiên sẽ không vì một người mà dừng lại bước chân.
Vậy nên, khi kì thi đại học kết thúc, có bạn học cùng lớp thổ lộ, anh gần như đáp ứng không chút do dự.
Đầu tiên là vì lòng hư vinh, thứ hai là vì không muốn tổn thương người ta, lí do cuối cùng là để phát tiết cảm xúc ấm ức khi yêu thầm mà không được đáp lại.
Qua hai tháng nghỉ hè, cảm tình của anh với cô gái kia bước vào giai đoạn cuồng nhiệt, tự cho là mình không còn ý gì với Lâm Duyệt nữa, mãi cho đến khi buổi họp lớp đại học đầu tiên, gặp lại cô lần thứ hai.
Nhưng bản thân anh ý thức trách nhiệm rất mạnh, mỗi lần quyết định là lại bắt đầu “thứ nhất, nhưng, mà, tuy vậy, kết cục”.
Vậy nên mặc cho yêu xa khó khăn, anh cũng cố sức duy trì mối quan hệ kia.
Mãi đến năm hai, có lần anh đến mà không báo trước, chạy đến trường của cô gái kia, định cho cô ta một bất ngờ thì thấy cô ta cùng một cậu chàng khác tay trong tay bước tới.
Cảm giác đầu tiên của anh là phẫn nộ, sau đó lại thấy như trút được gánh nặng.
Trải qua việc này, anh càng thận trọng hơn trong quan hệ nam nữ.
Bên cạnh đó, sớm chiều ở chung, anh chợt nhận ra trăm chuyển ngàn hồi, tình cảm của anh dành cho Lâm Duyệt chưa từng biến mất, trái lại còn mãnh liệt hơn.
Anh nhớ có một lần cả lớp đi hát karaoke, Lâm Duyệt bị đẩy lên hát đầu.
Đó là một bài hát kinh điển, “Dũng khí” của Lương Tịnh Như.
Lúc cô hát, hơi thở có chút bất ổn, rụt rè nhút nhát, nhưng đến câu “Em nguyện ý, theo anh đi đến chân trời góc bể”, trong thanh âm có một loại “dũng khí” từ trước tới nay chưa từng có, trái tim anh cũng vì thế mà khẽ run lên.
Giờ khắc ấy, anh quyết định, phải theo đuổi cô gái này bằng mọi giá.
Lâm Duyệt nghe đến đây, cổ họng chợt nghẹn lại, cười khẽ rồi nói, “Vốn dĩ chính là hát cho anh nghe.”
Trần Lộc Xuyên cũng ngừng lời, siết chặt tay cô, nghiêng người khẽ hôn lên môi cô một cái.
Lâm Duyệt nói tiếp, “Hôm kết thúc kì thi đại học, em tới tìm anh, đúng dịp thấy anh được người ta tỏ tình.”
Trần Lộc Xuyên ngẩn người.
Lâm Duyệt cười nhìn anh, lại kể chuyện xảy ra hôm đi Vụ Nguyên, “Tính em có phần e dè, gặp chuyện như vậy hai lần, quả thực chẳng còn chút ‘dũng khí’ nào nữa.
Em nghĩ, có lẽ em và anh lúc đó hữu duyên vô phận, cho dù có bày tỏ thì cũng không thành…”
Lâm Duyệt nhìn anh, trầm giọng nói, “Vậy nên, có lẽ mọi chuyện đều đã được sắp xếp.
Người ở bên em, mối tình đầu không thành.
Kể cả cấp ba chúng ta có ở bên nhau chăng nữa, chưa chắc đã đi đến được cuối cùng.
Bây giờ đi một vòng lớn, nhưng chính vì vậy, cả hai đều đã trưởng thành lý trí, giờ thì em có thể vững tin, em của bây giờ sẽ sống thật tốt bên anh…”
Lồng ngực anh phập phồng, giọng nói nhất thời khàn khàn, “Em nói đúng.”
Yên tĩnh trong chốc lát, Trần Lộc Xuyên lại hỏi, “Vậy lần trước, tại sao em lại muốn chia tay anh?”
“Bởi vì khi đó em vẫn không hiểu tại sao đêm ấy anh lại tới, tại sao lại muốn thử một lần với em.
Em sợ anh chỉ là muốn phụ trách, lại sợ chẳng may có một ngày anh chán nản, vậy nên cứ lo được lo mất.
Hơn nữa, giống như mười năm trước, em gặp anh là lại không điều khiển được đầu óc, chỉ có xụ mặt với chạy trốn là mau.
Đến tận bây giờ, em đối mặt với anh vẫn không bình tĩnh được…” Lâm Duyệt ngừng một lát, cười nói, “Lúc thích một người, dường như có thể chịu mọi ủy khuất, nhưng lại không thể chấp nhận trong mắt có một hạt cát nào.”
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, yên lặng trong chốc lát rồi vươn tay, cúi đầu hôn cô, trầm giọng nói, “Sau này, anh sẽ không để em chịu ủy khuất thêm lần nào nữa.”
Lâm Duyệt cười cười, gật đầu, còn nói thêm, “Có ấm ức hay không, suy cho cùng cũng chỉ là suy nghĩ của bản thân thôi.
Thực ra lúc đó em không giận anh, chỉ là giận chính mình trước mặt anh không có chút tự tin nào…” Cô thoáng dừng lại, “Em hỏi anh một việc.”
“Gì cơ?”
Lâm Duyệt cười nhìn anh, “Anh không thực sự cho rằng lên đại học chúng ta cùng lớp là trùng hợp đấy chứ?”
Trần Lộc Xuyên ngẩn ra, đột nhiên hiểu rõ, nhất thời yên lặng, “Em cố ý chọn ngành giống anh?”
Lâm Duyệt cười rộ lên.
Cô gái này, hết lần này đến lần khác đẩy anh vào cảnh không lời chống đỡ.
Anh cốc nhẹ lên đầu cô một cái, khàn giọng hỏi, “Em bị ngốc à?”
“Có lẽ thế, lập trình thực sự quá khó, suýt nữa em không tốt nghiệp được.”
Trần Lộc Xuyên lại cốc đầu cô cái nữa, “Vậy nên, em vào ngành sản xuất game cũng là vì anh?”
“Phân nửa là thế.
Tốt nghiệp là thất nghiệp, mọi người đều bận rộn tìm việc, em không nghĩ ra mình muốn làm gì, chọn bừa một cái.
Tất nhiên em cũng muốn có thể tự mình trải nghiệm công việc mà anh thích, cảm thấy…” Lâm Duyệt nhỏ giọng, “Như vậy có thể gần anh hơn một chút.”
Lời còn chưa dứt, mắt đã thấy tay Trần Lộc Xuyên tới gần, cô vội che đầu, “Anh gõ nghiện rồi hả!”
Trần Lộc Xuyên tiện thể nắm lấy tay cô, “Anh thấy, cả thế giới này cũng không tìm được người thứ hai ngốc bằng em.”
Lâm Duyệt bật cười, “Người ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Nếu em không cùng lớp với anh, bây giờ con trai anh đã học tiểu học luôn rồi ấy chứ.”
“Làm quái gì có đứa con nào.”
“Xì, chú ý ăn nói chứ.”
“Có muốn sinh cũng chỉ sinh với em.”
Lâm Duyệt liếc anh, “Xem lưng anh bây giờ, tự mình sinh hoạt còn không nổi, còn đòi sinh con.”
Trần Lộc Xuyên nhướn mày, “Em nhớ kĩ những gì em nói hôm nay, sau này anh xử lý một thể.”
Lâm Duyệt cười hì hì, cầm điện thoại lên xem, không ngờ đã ba giờ sáng, vậy mà cô vẫn không thấy mệt, luyến tiếc không nỡ ngủ.
“Mấy giờ rồi?”
“Còn mấy tiếng nữa là trời sáng.” Lâm Duyệt nhìn anh, “Hay là chúng ta ngủ đi, anh đang là bệnh nhân, không nghỉ ngơi thì thân thể cũng không khôi phục được.”
Trần Lộc Xuyên “ừ” một tiếng.
Lâm Duyệt bèn ngồi dậy, tắt hai bên đèn bàn.
Bóng tối bao trùm.
Trần Lộc Xuyên kéo cô, để Lâm Duyệt gối đầu lên cánh tay mình.
“Như vậy anh ngủ không ngon.
Em sợ đụng phải anh.”
“Không sao đâu.”
Lâm Duyệt cười cười, hôn nhẹ lên má anh một cái, thầm thì, “Anh ngủ đi, chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Lâm Duyệt nhắm mắt lại, một lúc lâu sau vẫn không thấy buồn ngủ.
Cô cảm giác hết thảy đều không chân thật, tựa như một giấc mộng.
Một lát sau, cô cảm thấy tay Trần Lộc Xuyên chạm nhẹ lên má, vội hỏi, “Anh vẫn chưa ngủ?”
Trần Lộc Xuyên bật cười, “Em cũng đã ngủ đâu.”
Lâm Duyệt gối đầu lên hõm vai anh, cọ cọ, “Trần Lộc Xuyên.”
“Ừ?”
“Đưa tay cho em.”
Trần Lộc Xuyên không hỏi gì, lẳng lặng để tay Lâm Duyệt lần xuống, nắm lấy tay anh.
“Em cấu anh một cái nhé?”
“Sao cơ?”
“Nếu thấy đau thì anh kêu một tiếng.”
Trần Lộc Xuyên bật cười, “Có phải là nằm mơ đâu?”
“Thật không vậy?” Lâm Duyệt siết chặt ngón tay anh, “Em không dám ngủ, chỉ sợ khi tỉnh dậy, anh đã không còn ở chỗ này.”
Cô như vậy, anh sao không thế chứ? Nhưng thực sự đã quá muộn, thức quá khuya, sợ rằng ngày mai ai nấy đều mệt mỏi.
Anh đành phải nói, “Ngủ đi, còn gì thì mai nói tiếp.
Ngày mai không đủ, chúng ta vẫn còn ngày dài tháng rộng từ từ nói cho bằng hết.”
Lâm Duyệt chợt thấy lòng mình tràn đầy cảm giác ngọt ngào, lại chúc anh ngủ ngon rồi mới nhắm mắt lại.
Lần này, hai người không ai lên tiếng nữa, dần chìm vào mộng đẹp.
***
Lúc tỉnh lại, Lâm Duyệt cảm thấy chân mình chạm phải vật gì cưng cứng.
Ý thức được chuyện đang xảy ra, cô vội dịch chỗ, đang định ngồi dậy thì nghe thấy âm thanh khàn khàn mơ hồ trên đỉnh đầu.
Lâm Duyệt ngẩng đầu nhìn anh, cười hỏi, “Anh tỉnh rồi?”
Trần Lộc Xuyên chậm rãi mở mắt, “Buổi sáng tốt lành.” rồi lại hỏi cô mấy giờ