"Cái cậu này ——" Tô Liệu tức chết đi được, "Cho dù làm gì cũng phải vì mình sao? Sống vậy có mệt không chứ?"
Du Vũ: "..."
Tô Liệu nhìn từng đám mây hờ hững trên bầu trời, chậm rãi nói: "Thật ra, gần đây tôi mới hiểu —— "
Tô Liệu không có thiên phú bịa chuyện, khi anh trả lời nghiêm túc, tốc độ nói tự nhiên chậm rãi hơn nhiều: "Rất nhiều thứ tôi có được không phải vì tôi giỏi, mà là vì điều kiện gia đình khiến tôi có nhiều ưu ái, nhiều cơ hội hơn.
Mà một khi tôi chìm đắm trong nó —— nói thế nào nhỉ —— tôi mù quáng coi tất cả những gì mình có là chuyện đương nhiên, tầm nhìn của tôi trở nên hạn hẹp, đối với một số người —— tôi chưa rõ sự tình —— đã vội vã đánh giá cay nghiệt.
Tôi cảm thấy như vậy không tốt."
Du Vũ: "..." Nói văn nói vẻ, nghe nghe không hiểu.
"Ngược lại," Tô Liệu nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Du Vũ, trong đôi mắt ẩn chứa loại chăm chú như khi anh giải một đề toán, "Cậu là người duy nhất trong số những vận động viên tôi biết khi rẽ nước không có bọt khí.
Tôi cảm thấy cậu xứng đáng với cơ hội đến đội tuyển tỉnh."
Các huấn luyện viên thường gọi "Rẽ nước không có bọt khí" là "ưa nước", thứ khó thực hành nhất trong huấn luyện chuyên nghiệp, dựa vào "giác ngộ" không dựa vào tập luyện.
Chỉ cần huấn luyện viên nào từng nhìn thấy Du Vũ bơi lội, ít nhiều gì cũng sẽ khen cậu một câu "cảm nước rất tốt", nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu nghe được người khác nói, khi cậu rẽ nước không có bọt khí.
Cậu cảm thấy đây là một hình dung rất dịu dàng.
Du Vũ phát hiện đầu óc mình không quá nhạy bén.
Nếu Tô Liệu tổn thương cậu, Du Vũ nghĩ mình có thể văn thơ lai láng, miệng lưỡi lưu loát phun người nọ ba ngày ba đêm.
Ai biết đối phương lại bỗng dưng thẳng thắn như vậy, Du Vũ không biết phải phản ứng thế nào, chữ trong đầu không thành câu, loạn cào cào.
Nếu không phải vì làn da rám nắng, mặt cậu đã đỏ bừng rồi.
Nói gì bây giờ.
Du Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác, cổ họng ngắc ngứ: "Ồ.
Cảm ơn."
Hai người tiếp tục im lặng nửa ngày, Du Vũ có hơi lúng túng.
Mới bơi xong năm ngàn mét, lại đang phơi nắng dưới mặt trời, Du Vũ cũng hơi thiu thiu, cậu lấy từ trong balo một gói sữa Vượng Tử và hai cây xúc xích cá, tiện tay đưa cho Tô Liệu một cái: "Ây."
Tô Liệu nắm lấy cây xúc xích, nhìn hồi lâu vào bảng thành phần rồi bày ra biểu cảm ghét bỏ: "Tôi không ăn mấy món ăn vặt này."
Du Vũ: "..." Vượng Tử và xúc xích cá là hai thứ đồ ăn vặt xa xỉ nhất với cậu.
Nếu không phải đi xa thi đấu, ngày thường đều không nỡ ăn.
Tô Liệu chỉ vào bảng thành phần, giải thích: "Cậu xem, chất béo nhiều hơn protein."
Du Vũ giật lại đồ ăn từ tay anh: "Rồi có ăn không!"
Tô Liệu lườm một cái, lôi từ trong balo của mình một quả quýt, tách cho Du Vũ một nửa.
Gió biển ngày thu nhẹ nhàng khoang khoái, chất lỏng chua ngọt bùng nổ trong khoang miệng, đậm đà, sảng khoái không nói nên lời.
Là mùi vị của hạnh phúc.
Ăn xong quýt, Tô Liệu nhìn đồng hồ đeo tay: "Thời gian cũng không còn nhiều lắm, đi chưa?"
Du Vũ đứng dậy, mạnh mẽ nhảy xuống: "Đi."
Công viên nước rất rộng, đường về khán đài còn cách một đoạn dài, Du Vũ liếm môi, lần đầu tiên chủ động kể chuyện hồi nhỏ: "Hoa Khê quê tôi chủ yếu dựa vào biển để sống, nghề đánh bắt ngọc trai có từ hồi xưa.
Nghe ông tôi kể lại người dân trong trấn bất kể nam, nữ, người già, trẻ em đều có thể lặn xuống độ sâu hơn 30m trong một hơi, mò trai, đào bào ngư, nếu may mắn, một chuyến có thể kiếm được rất nhiều tiền."
Tô Liệu nghiêng đầu, lẳng lặng mà nhìn cậu.
Sống mũi Du Vũ rất cao, đường quai hàm vô cùng rõ, làn da bánh mật dưới ánh nắng phát sáng rạng rỡ.
Khi cậu không bộc lộ cảm xúc, đôi mắt có vẻ hơi buồn ngủ, nhưng khi chăm chú, lại có sức hút khó mà diễn tả.
"Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều huấn luyện viên khen tôi có thiên phú tốt, nhưng thật ra, trước khi tôi có thể ghi nhớ, tôi đã bơi ở biển rồi.
Ba luôn nói với tôi, cái gọi là cảm giác dưới nước là ký ức khắc sâu vào da dẻ tôi đời đời kiếp kiếp."
"Ba tôi là huấn luyện viên lặn, năm tôi mười một tuổi, ông ấy gặp tai nạn khi lặn tự do." Hầu kết Du Vũ khẽ lăn, "Tôi sẽ không đến đội tuyển tỉnh."
Trái tim Tô Liệu đập loạn, đồng thời anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Du Vũ chủ động kể cho anh nghe, anh không cần hoảng loạn vì lỡ biết được bí mật của cậu nữa.
Tô Liệu rũ mắt, chỉ yên lặng lắng nghe, không nói gì.
Du Vũ vừa đi, vừa chậm rãi nói: "Trước đây, mỗi ngày tan học lúc bốn giờ chiều, ba đều dân tôi đến hồ bơi tập luyện.
Sau này không còn ai dẫn đi nữa, mẹ tôi buổi tối tăng ca, chỉ có thể gửi tôi đến nhà ông nội."
Ông nội Du Vũ sống trên đảo Vọng Tiên, chỉ là một hòn nhỏ thuộc Hoa Khê.
Đảo rất nhỏ, không có đường đi, cứ cách 45 phút lại có một chuyến thuyền cập bến.
Đảo Vọng Tiên chỉ cách đất liền một hải lý, rộng hơn một chút so với Vịnh Lưỡi Liềm.
Trong kí ức của Du Vũ, làn da ông nội ngăm đen, vóc người gầy gò, tính khí lại bướng.
Ba mẹ đã hết sức khuyên nhủ, ông lão vẫn không muốn rời đảo, dọn đến thị trấn Hoa Khê có điều kiện sống tốt hơn.
Nhưng ông nội cũng rất sành điệu, mua một chiếc mô tô biển cực ngầu, chỉ cần hai phút là tới nơi cái "vèo" ngay.
Nhưng ông không đồng ý để Du Vũ ngồi mô tô.
Chỉ cần thời tiết thuận lợi, ông liền vội vàng để Du Vũ bơi từ Hoa Khê sang đây.
Còn ông chậm rãi lái mô tô biển theo phía sau, bảo đảm đứa nhỏ an toàn.
Nếu Du Vũ hoàn thành hành trình, ông nội sẽ thưởng cho cậu một hộp sữa bò.
"Cho nên từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ đến mình bơi vì điều gì.
Nó giống như ăn, ngủ, đi học vậy, là một phần trong sinh hoạt của tôi.
Nói thật tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành một vận động viên bơi lội."
Tô Liệu chớp mắt: "Vậy cậu muốn làm nghề gì?"
Du Vũ bật thốt lên: "Nhà bảo tồn san hô."
Tô Liệu: "...Gì cơ?"
"Chăm sóc các bé san hô."
Tô Liệu: "..." Không hổ là cậu.
Du Vũ hỏi ngược lại: "Cậu thì sao? Vì sao lại học bơi?"
"Đại khái..." Tô Liệu hơi nheo mắt, tùy tiện nói, "Vì muốn nhắc nhở bản thân, khi muốn từ bỏ thì phải kiên trì hơn, nói không chừng có thể nhìn thấy phong cảnh rộng lớn hơn."
Du Vũ: "..."
Đến, nhìn tư tưởng của người ta kìa, cái cảnh giới này.
Đổi lại là người nào khác nói vậy, Du Vũ chắc chắn sẽ trợn tròn mắt rồi khuyên họ trở thành nhà văn luôn.
Nhưng Tô Liệu thì...!
Biết đâu lại là thật.
"Này —— hai người —— ở đây ở đây!" Tiếng hô phía xa cắt đứt dòng suy nghĩ của Du Vũ.
Ngẩng đầu lên nhìn, là Tống Hạo ngồi trên khán đài vẫy tay với bọn họ.
Hai người trở về bị trí tập trung của trường, không tiếp tục đề tài ấy nữa.
Hội bạn nhỏ Nhị Trung thật sự đem khán đài thành buổi dã ngoại.
Vương Bằng Bồng nhai khoai tây chiên, nọng cằm rung rinh: "Tớ nói hai cậu ngộ ghê, thi đấu xong là mất tăm mất tích.
Hai người đi làm gì rồi, lén la lén lút hẹn hò chứ gì?"
Mọi người nghe vậy thì phá lên cười.
Tô Liệu xua tay, nói huấn luyện viên đội tuyển Tỉnh tìm, nên mới đến trễ một chút.
Các bạn học lập tức xúm lại bàn tán xôn xao, có người nghe nói Du Vũ đoạt giải nhất nhưng lúc nhận giải lại không thấy, có người hỏi vì sao Tô Liệu không xuống nước, có người lại thắc mắc sao đội tỉnh lại xuất hiện ở đây vân vân.
Tô Liệu giải thích ngắn gọn, sau đó lại nhìn Từ Dữ Phong: "Sao nãy cậu không xuống nước?"
Từ Dữ Phong phất tay, nói thi đấu cá nhân chán lắm, chi bằng buổi chiều cùng mọi người khiêu chiến theo nhóm.
"Hầy —— buổi sáng tôi bị lão Diêm bắt cóc, rốt cuộc không bơi được." Tô Liệu dáo dác nhìn quanh, chắc chắn Diêm Chính đã dẫn đội về trước, vươn vai hai cái, "Lên hết luôn đi!"
Mao Khải Kiệt ôm sách tiếng Anh, tựa hồ cả buổi sáng chỉ lo học thuộc từ vựng, vừa nhắc đến chuyện này, lộ rõ vẻ khó xử: "Xin lỗi, tôi tôi tôi...chưa từng bơi ở biển bao giờ!"
Tống Hạo an ủi cậu ta: "Vùng biển này rất yên tĩnh, tôi thấy không khác hồ bơi là mấy, đến cũng đã đến, cùng đi đi."
Cặp chị em sinh đôi cũng rất hưng phấn: "Các anh em, bơi trong hai tiếng là đã có huy chương rồi, hai tiếng thôi!" Rồi lại vội vã bổ sung, "Nói cách khác, chỉ cần dùng một nửa tốc độ của Du Vũ là có thể nhận huy chương kỉ niệm!"
Tô Liệu khoát vai Vương Bằng Bồng: "Mập mạp, đi không? Anh dẫn cậu đi bơi."
Vương Bằng Bồng ai oán nhìn Tô Liệu, sau đó len lén nhìn Từ Dữ Phong, đôi mắt nhỏ dao động tới lui giữa hai người.
Cuối cùng, Vương Tiểu Bàn bùng nổ, từ trong balo lấy ra một chuỗi hạt tràng lớn, hét lớn một tiếng: "Được! Cho tôi một chân!"
Du Vũ không nhịn được hỏi vấn đề mà cậu luôn thắc mắc từ lúc khai giảng đến giờ: "Mập mạp, chuỗi hạt này để làm gì?"
Vương Bằng Bồng nhếch miệng cười hề hề: "Phù hộ tôi không chết đuối!"
Du Vũ: "..."
Mao Khải Kiệt thấy Vương Bằng Bồng cũng đi, mặt mày đỏ ửng, cuối cùng