Trái tim Du Vũ đánh "thịch" một tiếng, sau lưng lạnh lẽo.
Cậu luống cuống tay chân muốn nhét bài thi vào, nhưng đã chậm.
Tô Liệu giật lấy tờ bài thi ngữ văn từ tay cậu.
Trong trí nhớ của Du Vũ, Tô Liệu luôn tươi cười, ôn hòa, dễ gần, hoặc đôi khi trông tiện tiện.
Trước giờ cậu chưa từng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Liệu.
Thậm chí còn không phải tức giận, chỉ đơn thuần không có cảm xúc mà thôi.
Cậu nhìn đôi tay gai góc của Tô Liệu chậm rãi vò tờ giấy thành một cục, âm thanh "sột soạt" vô cùng chói, như một hình phạt cho đôi tai cậu.
Thà Tô Liệu nhảy dựng lên chửi ầm hoặc trực tiếp ấn cậu lên cửa tủ đấm nhừ tử, Du Vũ cũng không cảm thấy khó chịu như hiện tại.
Nên thấy, không nên thấy, cậu đều đã nhìn rồi.
Kỳ thực cậu cũng rất hối hận.
Tại sao phải cố tình khốn nạn? Cậu chỉ mong mình mất trí nhớ ngay lập tức.
Mở đầu đoạn văn chỉ có một câu —— "Người người ca tụng tình mẫu tử thiêng liêng, nhưng chưa từng có ai hỏi đứa trẻ ấy rằng liệu em có bằng lòng đến thế giới này với cái giá như vậy hay không”.
Trong văn sử dụng ngôi thứ nhất "Tôi" có một người bạn, mẹ của cô ấy được chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh khi mang thai, bác sĩ nói với bà nếu tiếp tục mang thai, việc sinh nở có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng bà vẫn nhất quyết sinh con ra.
Cuối cùng, ngày sinh nhật của đứa trẻ không may lại trở thành ngày giỗ của mẹ.
Giống như nhân vật chính trong bài đọc, vì khó sinh, trước khi lên bàn đẻ, bà đã ghi lại những lời chúc mừng sinh nhật lần thứ mười tám cho con mình.
Nhưng đến khi đứa trẻ lớn lên, nó cảm thấy đoạn ghi hình này giống như một lời nguyền đeo đuổi suốt mười tám năm.
"Mẹ" của nó không phải là người cầm ô đợi nó ngoài cổng trường; “Mẹ” không phải là người sẽ thúc giục nó ăn tối khi nó kết thúc giờ tự học buổi tối đằng đẵng.
"Mẹ" chỉ là một sự tồn tại "tuyệt vời" trong miệng của mọi người.
Vì thế, nó phải học thật giỏi, kính già yêu trẻ, đoàn kết thân ái, phải thành đứa trẻ ngoan ngoãn nhất.
Nếu không, người lớn trong gia đình sẽ nhắc nhở nó rằng —— nó chỉ đang lãng phí sự hy sinh của mẹ mình.
Ai cũng ca ngợi sự vĩ đại của người mẹ, nhưng có ai thấu được nỗi đau của con cái.
Cuối cùng, Tô Liệu kết luận lại, truyền thông xã hội không nên dùng những sự việc như vậy để ca ngợi tình mẫu tử, anh hy vọng các bà mẹ trên toàn thế giới có thể đặt mình lên trước con cái.
Giáo viên chấm thi viết một loạt chữ đỏ, phê bình Tô Liệu xuyên tạc bài đọc, cố ý đi ngược, không hề tỏ lòng biết ơn với sự hi sinh của mẹ, số điểm "42" đủ để thấy rõ bất mãn và phẫn nộ của cô.
Du Vũ dựa lên cửa tủ, theo bản năng lùi về một bước: "Xin lỗi."
Tô Liệu nhìn cậu, bước đến gần: "Tại sao? Cậu thích cười trên sự đau khổ của người khác, muốn biết —— tại sao tôi lại thi không tốt?"
Du Vũ lui nữa, lưng dựa sát tường, liều mạng lắc đầu.
Trong nháy mắt, cậu đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện, ví như, tại sao Tô Liệu lại dùng ánh mắt ấy nhìn cậu mà nói "Có rất nhiều nuối tiếc mà người khác không thấy"; lại như một người nói nhiều lại chưa bao giờ trả lời câu "Nhìn cậu và em gái không giống nhau" của cậu"; Hay tại sao anh lại thuê phòng một mình ở ngoài, họp phụ huynh không ai tham dự...!
Đứa trẻ "Hoàn hảo" đến mức khiến người ta cảm thấy không thật, rốt cuộc đã đeo trên lưng bao nhiêu kì vọng ưu tú.
Không.
Không phải.
Tôi không cười trên sự đau khổ của cậu.
Du Vũ khẽ mở miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh, Vương Bằng Bồng và Mao Khải Kiệt đã tắm rửa xong, đi vào phòng thay đồ.
Căn phòng chật hẹp bỗng trở nên đông đúc.
Vương Tiểu Bàn nhạy bén cảm giác được bầu không khí có chút không đúng.
Đôi mắt híp của cậu ta đảo một vòng mà đánh giá một phen, phát hiện bên hông Tô Liệu buộc khăn tắm, chưa mặc quần áo, còn Du Vũ sau khi lên bờ, ngay cả quần bơi vẫn chưa thay ra.
Du Vũ sắp dán lên tường rồi, mà Tô Liệu một tay chống nạnh, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hiển nhiên làm cho đối phương không đi được.
Vương mỗ không khỏi hết hồn, chất vấn: Hai cậu —— đang làm gì thế? Trao đổi tình cảm hả?"
Lúc này Tô Liệu mới thả tay xuống, đem bài thi đã biến thành giấy lộn ném vào cặp, vẻ mặt nhàn nhạt: "Không có gì."
Du Vũ như gặp được cứu tinh, vội vã rút khăn tắm trong tủ mình, gấp rút đi tắm như chạy trốn.
Cậu cố ý tắm rất lâu, lâu đến mức chỉ cần thêm chút nữa sẽ có người hoài nghi có nào cậu chết chìm trong phòng tắm rồi không.
Thời điểm cậu về phòng thay đồ, trên hành lang đã không còn ai.
Cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nào ngờ khi rời khỏi nhà thi đấu, lại phát hiện Tô Liệu lẳng lặng đứng ở bậc thang ngay cửa.
Anh cúi đầu, hai tay cắm trong túi quần, một chân đặt ở bậc thềm trên, chân kia trụ dưới đất, thỉnh thoảng Tô Liệu lại nhảy lên, hai chân thay đổi vị trí.
Du Vũ biết anh đang chờ mình.
Nhà thi đấu đã không còn ai, Du Vũ dứt khoát quăng cặp xuống đất, ngồi thẳng xuống bậc thang, hai tay đặt trên đầu gối, lẳng lặng nhìn Tô Liệu.
Cậu ngồi dưới ánh đèn trước cửa nhà thi đấu, còn Tô Liệu đứng khuất trong bóng tối.
Du Vũ nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu, giữa hai người như có vệt sáng "ngăn cách".
Việc trốn không thoát, phải giải thích rõ ràng.
Nào có "người bạn" nào.
Du Vũ biết Tô Liệu đang nhắc đến chính mình.
"Một người bạn của Tôi." Du Vũ kéo kéo khóe miệng, nỗ lực đánh vỡ không khí nghiêm trọng, " Tôi cũng có một người bạn muốn biết phải đi đâu để tìm —— người bạn kia."
Tô Liệu sửng sốt mất một lúc, mới phản ứng được Du Vũ đang đùa trò nhạt nhẽo gì, không nhịn được cong môi, nở nụ cười.
Có nụ cười này, trái tim thấp thỏm treo trên cao của Du Vũ cuối cùng cũng hạ xuống.
"Thật ra nếu tôi có thể viết ra trên bài thi, cũng không phải bí mật gì." Tô Liệu nhún vai, "Những người quen biết từ nhỏ như chú Diêm, Trình Triết Phàm —— đều biết điều đó."
Du Vũ "ồ" một tiếng.
Lần trước Trình Triết Phàm nói cậu tự hỏi Tô Liệu, là chỉ chuyện này sao?
"Thôi không sao cả." Tô Liệu làm động tác "kéo khóa" miệng, sau đó vờ doạ "cắt cổ", ý tứ "liệu hồn thì giữ bí mật."
Tiểu Du Vũ gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
Khóe miệng Tô Liệu lại hạ xuống, ánh mắt lạnh nhạt: "Nhưng tôi không thích người khác không xin phép mà đụng vào đồ của mình.
Cậu chôm bài của tôi làm chi?"
Du Vũ vô thức thẳng lưng.
Nói thật cậu không tìm ra lí do bào chữa cho hành vi của mình.
Nó càng giống như một loại bốc đồng hơn, điều mà sẽ không ai làm nếu họ thật sự giành ra vài giây suy nghĩ.
Cậu bận rộn sắp xếp từ ngữ trong đầu, hầu kết khẽ lăn: "Bởi vì ở Nhị Trung tôi không có bạn, cậu miễn cưỡng là người đầu