Du Vũ cảm thấy vải nhanh khô là một trong những phát minh vĩ đại nhất thế giới, và thực sự cứu lấy thế giới.
Sấy khô quần bơi xong, Du Vũ tức giận chạy đi chuộc lại cá voi sát thủ nhỏ của mình.
Tô Liệu đang nhàn nhã dựa vào lan can hóng gió biển.
Du Vũ giận đến không thể tả, nói không thành câu: "Cậu bệnh hả? Con mẹ nó —— cậu lục lọi cặp tôi —— đã vậy còn trộm mất —— "
Tô Liệu xoay người, khuỷu tay chống lên lan can, ngón giữa và ngón trỏ hờ hững kẹp túi chống thấm đựng cá voi nhỏ, lắc lắc: "Đến, một tay giao tiền, một tay giao hàng."
"Cậu rạch đi?" Du Vũ trừng Tô Liệu, khoanh tay trước ngực, hất cằm, "Tôi chống mắt lên coi cậu rạch như thế nào?"
Tô Liệu lấy từ trong cặp một thứ giống như trang sức kim loại, mở ra cái "cách", hóa ra là một cây kéo gấp đa năng.
Một tay anh giữ chiếc quần bơi, tay kia cầm kéo chọt vào đũng q.uần.
Du Vũ không ngờ người này lại mang theo công cụ gây án, vội vã hô lên: "Ê ê —— đừng! Đại ca, thương lượng đi!"
Tô Liệu dừng động tác, lạnh lùng nhướn mi, Du Vũ lập tức đưa bản ghi trò chuyện để chứng minh mình trong sạch: "Tôi đây bị ép.
Nếu không biết nói với bọn họ thế nào?"
Ngón tay Tô Liệu lướt trên màn hình, ánh mắt dừng ở câu "bạn học nữ không tiện nói tên".
Trong lòng anh rõ Du Vũ không làm gì sai, nhưng một bụng tức giận không có chỗ xả.
Tô Liệu đọc xong lịch sử trò chuyện, như có điều suy nghĩ mà liếc nhìn Du Vũ, trả lại túi chống thấm và điện thoại cho cậu: "Ồ."
"Mà này, cậu cảm thấy bạn nữ nào thích cậu?" Du Vũ ăn bánh ngọt của người ta cũng hơi rén, ánh mắt láo liên nhưng không phát hiện đầu mối, "Có phải là hai bạn nữ lớp Phong ca không? Muốn nhân cơ hội làm quen?"
Tô Liệu lấy điện thoại của mình ra, nói không biết.
Thật ra, trong lòng Tô Liệu đã có đáp án.
Không ai trong số hai bạn nữ mà Từ Dữ Phong dẫn đến thêm weixin của anh.
Hơn nữa, hôm nay Từ Dữ Phong không chỉ chải chuốt, trang điểm nhẹ, lúc xem xiếc cá heo còn cố tình ngồi ở cạnh anh.
Du Vũ có thể không nhìn ra, nhưng Tô Liệu không thể không hiểu.
Nhưng nếu Từ Dữ Phong đã "không để lộ" chuyện này, anh cũng không muốn đàm tiếu sau lưng người khác.
Du Vũ không tin: "Không biết? Lẽ nào cậu không tò mò à?"
"Tò mò cái gì? Cậu chỉ cần biết, tôi chắc chắn sẽ không cùng ——" Tô Liệu chăm chú nhìn màn hình, chuyển cho Từ Dữ Phong 400 tệ, "Ý tôi là, tôi không định yên sớm."
Vừa nãy lúc chờ Du Vũ, Tô Liệu đã tìm nhãn hiệu bánh kem, đó là một thương hiệu rất nổi tiếng trên mạng gần đây ở Ninh Cảng.
Trên web của hãng, giá của loại bánh matcha "Không đường" là 398 tệ.
Du Vũ "chậc" một tiếng.
Tuy không nói nhiều với mọi người, nhưng nam sinh tuổi trưởng thành luôn khá nóng vội.
Bình thường nam sinh lớp bảy bọn họ cũng hay tiện miệng bàn chuyện ai thầm mến ai.
Cậu vô cùng khó tin nhìn Tô Liệu: "Cậu thật sự không có hứng thú hả?", đối phương chưa kịp trả lời, cậu đã bật cười: "...!Không lẽ thật sự có bệnh khó nói?"
"Đệt.
Tôi từ sáng tới tối đều cắm mặt vào bài thi, tôi thấy yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến tốc độ làm bài của mình." Tô Liệu nghiêm mặt, tỏ vẻ "Không có dụ.c vọng trần tục", tiếp tục cúi đầu gửi weixin.
Từ Dữ Phong rất nhanh đã nhắn lại một dấu chấm hỏi.
Đạo đức nhà giáo: Tiền là do đội tuyển bỏ ra.
Đạo đức nhà giáo: Bánh kem cũng là để mọi người trong đội ăn cùng nhau, không cần gửi lại cho tớ.
Tô Liệu trả lời một câu: Đội phí vốn đã ít, tớ phải chăm chỉ hơn để bù vào chứ.
Cảm ơn các cậu, bánh ngọt tớ mời.
Bởi vậy, vừa cách uyển chuyển cự tuyệt đối phương, cũng không khiến họ mất mặt.
"Tôi khuyên cậu dù có hay không thì cũng thu tâm tư đó đi." Tô Liệu ngẩng đầu lên, mỉm cười với Du Vũ, "Không khéo lại ảnh hưởng đến tốc độ bơi lội."
Du Vũ: "..."
"À phải —— thật ra tôi muốn nói ——" Du Vũ vốn muốn an ủi Tô Liệu lần nữa.
Dù sao, ở Hoa Khê, có thể mời bạn bè đi ăn một bữa bánh ngọt là chuyện rất có thể diện rồi.
Khi Du Vũ còn nhỏ, cậu từng muốn cùng bạn đến McDonalds một chuyến, nhưng khi đó trong nhà chẳng dư dả, Du Vũ cũng chẳng bao giờ nhắc đến nữa.
Mãi đến sau khi đậu Nhị Trung, Du Vũ mới hiểu ra những điều này chả là gì cả.
Có bạn học trong lớp họ còn mời hẳn ở haidilao, rất cao cấp.
"Nói sao nhỉ, cậu đừng giận, thật ra bọn họ không có ý xấu.
Đây là lòng thành của mọi người.
Sinh nhật tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn bánh kem nào ngon như vậy." Du Vũ nói nhỏ, "Chỉ có mẹ nấu cho tôi một bát mì trường thọ."
Lời còn chưa dứt, cậu hận không thể cắn đầu lưỡi mình.
Quả nhiên, Tô Liệu liếc cậu, giọng nói càng thêm lạnh lùng: "Trước giờ tôi chưa từng được ăn đồ mẹ nấu."
Du Vũ: "..." Cứu mạng, cái miệng xà lơ này, thực sự hết chuyện để nói.
Nhưng Tô Liệu không tiếp tục đề tài này, anh ngoắc tay: "Đi thôi, dẫn cậu đến chỗ này."
Tô Liệu đưa Du Vũ vào một cửa hàng lưu niệm mà du khách phải ghé trước khi rời thủy cung.
Du Vũ trong lòng khó hiểu, tự hỏi Tô Liệu dẫn cậu đến đây làm gì.
Cậu tùy tiện cầm lên một con gấu bông cá voi sát thủ, nghĩ thầm giá cả ở công viên Đại Dương quá mắc, muốn mua cũng không thể mua nổi.
Cuối cùng, Tô Liệu dừng lại ở cửa ra, chỉ một quyển sổ góp ý vẽ hình cá heo cho du khách.
"Viết vào đây những gửi phản hồi của cậu cho thủy cung." Tô Liệu đưa bút, "Cậu có thể nói với họ đáp án của câu hỏi cá voi sát thủ sai rồi.
À với lại, có thể kiến nghị họ thả cá voi trắng về biển rộng."
Du Vũ ngạc nhiên mở to mắt.
Cậu cầm bút lên, chần chừ thở dài: "Dù tôi có viết cũng sẽ không có gì thay đổi."
Tô Liệu nghiêm túc khác thường, nhìn cậu: "Thay đổi không là chuyện của bọn họ.
Còn nói ra suy nghĩ, là lựa chọn của cậu."
*
Thứ bảy hôm sau.
Sau khi huấn luyện, Diêm Chính đưa Du Vũ đến trung tâm theo dõi thể lực để lấy máu và làm kiểm tra định kì.
"Thầy nói, axit lactic trong máu và hồng cầu của em ——" Diêm Chính cầm báo cáo chỉ số của Du Vũ trong tay, nhíu chặt mày, "Cường độ huấn luyện của em tạm thời ngừng đã.
Nhóc con, em có bổ sung dinh dưỡng như thầy dặn không vậy? Tụt hẳn kí rưỡi so với lúc mới đến đây?"
"Mỗi ngày rèn luyện cơ bắp, ăn uống khoa học.
Nếu là trâu là bò, một kí rưỡi có thể bán được bao nhiêu tiền chứ, em không thấy xót sao?!"
Du Vũ: "......" Ngài ẩn dụ kiểu gì vậy huấn luyện viên.
Diêm Chính mở ghế đẩu, nghiêm túc thảo luận với cậu: "Ngày thường em ăn gì? Thầy đã nhắc đi nhắc lại là phải ăn nhiều lòng trắng trứng.
Em thì giỏi rồi, một tháng báo cho thầy tụt hẳn một kí rưỡi?"
"Em, ta có ăn." Du Vũ biện hộ, "Em ăn thêm năm lòng trắng trứng so với lúc trước."
"Năm lòng trắng trứng, " Diêm Chính trực tiếp đập tờ báo cáo lên mặt cậu, "Một lòng trắng trứng chỉ có 5-6g protein.
Ăn năm cái chắc gì đã được 30g, làm sao bù được năng lượng tiêu hao của một ngày tập luyện!"
Du Vũ: "..."
"Xíu nữa gọi Tô Liệu đến đây.
Thầy muốn Tô Liệu giám sát khẩu phần của em ở trường.
Thằng nhóc giỏi tính toán mấy thứ này, ăn gần bằng số cân cuae em nhân hai."
Du Vũ: "..." Lời này giống như biến cậu thành thiểu năng trí tuệ, không thể tự gánh vác sinh hoạt.
"Thứ bảy cậu ấy không đến được."
"À đúng rồi, thầy quên mất." Diêm Chính đau đầu xoa mi tâm, "Để thầy dặn em ấy sau, em nhất định phải ăn đủ lượng lòng trắng trứng.
Ngàn vạn lần không được để protein có sẵn của cơ thể làm nhiệm vụ bù năng lượng.
Nếu chưa có thực phẩm chức năng, thì hấp thụ protein bột ấy, em dùng được lactozo không? Có mấy hãng cũng..."
Diêm Chính "Bla bla" nói nửa ngày, còn Du Vũ đã sớm thả hồn bay về nơi khác ——
Hôm nay là sinh nhật Tô Liệu.
Theo đúng kế hoạch, sáng thứ bảy Tô Liệu sẽ đến tham gia tập luyện, chiều lại về