Cá voi sát thủ UmiUmi 1.
5m!
Tới khi Tô Liệu nhét con gấu bông bự vào lòng Du Vũ, cậu vẫn còn lâng lâng như nằm mơ.
Từ sáng sớm đến giờ, trong đầu Du Vũ chỉ có huấn luyện, sớm đã quên chuyện sinh nhật, bây giờ mới nhớ ra mẹ dặn cậu tối nay phải về nhà ăn cơm.
UmiUmi là đối tác sở hữu trí tuệ của Công viên bờ biển thành phố Ninh Cảng, Du Vũ lén nhìn giá của em cá voi sát thủ, nhất thời cảm thấy có chút phỏng tay, đẩy ra cũng không được mà khư khư giữ lấy cũng không đúng.
Tô Liệu nhìn ra cậu đang xoắn xuýt, vội vàng giải thích: "Đáng lẽ cậu đã tự mình giành được nó rồi, coi như năm ngoái tôi bỏ tiền ra mua cá voi sát thủ cho em gái —— dù sao cũng dùng thẻ của ba tôi, cậu đừng để ý."
Du Vũ hít sâu một hơi, lúc này mới ôm thật chặt cá voi sát thủ vào lòng: "Cảm ơn."
Chất liệu gấu bông của UmiUmi rất tốt, lông tơ mềm mại, ruột gối có độ đàn hồi tốt, ôm trong tay cực kỳ thoải mái.
Du Vũ nhớ lại những gì xảy ra ở Vịnh Lưỡi Liềm năm ngoái, cảm thấy như mọi chuyện đã lâu lắm rồi.
Khi ấy, cậu cảm thấy Tô Liệu chính là kẻ đáng ghét nhất thế giới, hận không thể giựt lại bé cá voi và đè anh ra đất đập một trận.
Khi ấy, cậu giận dỗi nói mình sẽ không bao giờ bơi nữa, không muốn đến Nhị Trung, cũng không thích trở thành vận động viên.
Khi ấy, cậu chắc chắn sẽ ngất xỉu nếu bơi 10000m mỗi ngày.
Nhưng bây giờ...!
Một ngày 17000m cũng có thể, thậm chí cậu còn đang chuẩn bị tham gia giải vô địch cự li dài toàn quốc.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
"Này, nhìn thấy cá voi sát thủ sao lại ngơ ngác rồi?" Tô Liệu cúi xuống trước mặt Du Vũ, mỉm cười phất phất tay, "Muốn dẫn cậu đi mua bánh kem."
Du Vũ ôm cá voi lớn, lắc đầu như trống bỏi.
Con cái voi sát thủ này đã tốn lắm rồi, sao có thể không biết ngại để người ta mua bánh kem cho mình nữa.
Tô Liệu cũng không thích ăn bánh kem, hờ hững nhún vai: "Vậy thì về thôi."
Du Vũ ôm cá voi sát thủ, càng ngại hơn: "Cũng đâu cần phải trốn học."
"Không biết buổi chiều khi nào các cậu mới xong, sợ không đến kịp thì lỡ mất.
Đúng lúc lớp thi đua chán chết đến mốc meo cả lên."
"Được rồi, vậy lần đầu trốn học thấy thế nào?"
Tô Liệu: "Mẹ kiếp, ngầu kinh."
Du Vũ: "..." Xong.
Cách nhanh nhất từ Vịnh Lưỡi Liềm về Nhị Trung là bắt tuyến tàu điện ngầm số 2, Du Vũ cao 1m8, trong ngực còn ôm một con gấu bông cá voi bự, khiến quần chúng xung quanh thi thoảng lại liếc nhìn, thậm chí còn có một chị gái xinh đẹp kinh ngạc thốt lên "Đáng yêu ghê".
Du Vũ bị người khác nhìn đến ngượng ngùng, trực tiếp vùi mặt vào phần lông xù của bé cá voi, khiến mọi người trên tàu điện bật cười khúc khích.
Gấu bông cá voi sát thủ có hai đốm trắng trên đầu và một đôi mắt to bằng cúc áo, lấp lánh rất dễ thương.
"Cậu cần gì phải như vậy." Tô Liệu duỗi tay kéo cổ áo Du Vũ.
Quần áo thể thao vốn rộng rãi hơn bình thường, Du Vũ lại không kéo khóa.
Tô Liệu đội mũ áo lên đầu Du Vũ, nhét cá voi sát thủ vào trong áo thể thao rồi kéo dây kéo lên, chỉ để cái đầu tròn của bé cá voi nhô ra khỏi cổ áo cậu.
Hai người một mặc đồng phục, người kia mặc đồ thể thao cùng lúc bật cười tiếng ngỗng.
Người qua đường liên tiếp quăng đến mấy ánh mắt ghét bỏ, trong mắt viết to "Mấy đứa nhỏ kém thông minh này ở đâu ra vậy?"
Hôm nay Du Vũ hơi thấm mệt, nhắm mắt lại, cảm thấy thật thoải mái.
Cậu giữ nguyên tư thế này, tựa lên vai Tô Liệu: "Đến nơi thì gọi tôi."
Tô Liệu cũng dựa đầu mình lại gần, giơ tay lên, cười thật tươi, lén chụp ảnh tự sướng với "Cá voi sát thủ".
Thấy sắp đến ga Nhị Trung, Du Vũ mới chỉnh trang lại: "Hôm nay thứ sáu, cậu không về nhà dì à?"
Tô Liệu nhìn Du Vũ, nháy mắt mấy cái: "Để xem, nếu không còn chuyện gì thì xíu nữa về."
Hình như anh có lời gì muốn nói nhưng lại thôi, giống như đang đợi đối phương mở miệng trước.
Du Vũ vốn định mời anh đến nhà mình, lời nói ra đến miệng không biết tại sao lại như bị phong ấn.
Tàu điện ngầm chậm rãi vào ga rồi dừng lại, Tô Liệu ôn hòa cười, đứng dậy trước: "Đi thôi."
*
Du Vũ vừa về nhà, đã ngửi thấy mùi canh cá nóng hổi từ phòng bếp, trên bàn còn đặt những túi hoa quả to, cuối tuần Hứa Thanh Lan thường làm việc gấp đôi, hiếm khi thấy bà về sớm từ chiều.
Bà đeo tạp dề, ló đầu ra từ trong bếp: "Vũ Vũ về rồi à con, hôm nay mẹ nấu món con thích nhất này ——" Chợt ánh mắt bà dừng ở lồng
ngực Du Vũ, hơi nhíu mày: "Sao con —— "
Du Vũ vội vã giải thích: "Quà sinh nhật, bạn học tặng."
Hứa Thanh Lan vừa nghe liền cuống lên, hai tay lau tạm lên tạp dề: "Mẹ nhớ con cái voi này cũng gần 1000 tệ đấy? Món quà mắc tiền như vậy, đứa nhỏ này sao lại tùy tiện nhận thế?"
Du Vũ khựng lại, kể lại chuyện thi đấu năm ngoái, Tô Liệu "thắng mất" cá voi sát thủ của mình như thế nào.
Cậu oan ức bĩu môi, nói dù sao cũng do Tô Liệu lấy cá voi của cậu trước, nhận cũng không sao cả.
Hứa Thanh Lan không bị cậu thuyết phục, mặt tối sầm tiếp tục phê bình: "Từ nhỏ mẹ đã dạy con làm người phải biết trả lễ, không được lợi dụng người khác.
Bây giờ con nhận quà sinh nhật mắc như vậy, sau này lấy gì tặng lại cho người ta chứ?"
Du Vũ: "..." Đạo lý là thế, nhưng nếu cậu tặng quà sinh nhật cho Tô Liệu, chỉ sợ sẽ bị đánh một trận.
"Khoan đã, con nói là Tô Liệu sao?" Mẹ cậu đảo mắt, "Là bạn học bị sốt mà trong nhà không có người chăm sóc đúng không? Kì nghỉ đông con còn đến cọ bữa sáng nhà họ?"
Du Vũ vội vàng gật đầu.
"Không phải đứa nhỏ đó cũng ở gần đây sao?" Đôi mắt Hứa Thanh Lan sáng lên, "Sao không nhân dịp mời bạn đến nhà mình ăn cơm? Hay là mẹ làm thêm vài món nữa, con mời bạn tới nhé?"
Du Vũ có chút áy náy nhìn đi chỗ khác: "Tối nay cậu ấy về nhà dì."
Hứa Thanh Lan "Ồ" một tiếng, không rầy cậu nữa, nói canh cá sắp xong rồi, nếu đói bụng thì ăn chút trái cây lót dạ.
Mẹ Du nấu mì trường thọ và món canh cá cắt lát cậu thích ăn nhất, nhưng nghĩ đến Tô Liệu, Du Vũ chợt cảm thấy bữa cơm này thật vô vị.
Hứa Thanh Lan hỏi thăm chuyện huấn luyện trong đội tuyển, Du Vũ cũng chỉ trả lời qua loa.
Cậu không biết tại sao mình lại gạt mẹ chuyện Tô Liệu phải về nhà dì, chỉ là tự nhiên mở miệng, câu nói ấy ma xui quỷ khiến bật ra.
Du Vũ nghĩ thầm, cậu sẽ rất vui lòng nếu đóng hộp những món mẹ nấu mang đến cho Tô Liệu, nhưng nếu mời đến nhà —— lòng cậu thắt lại.
Có lẽ bởi vì căn hộ nhỏ mà Tô Liệu thuê một mình còn rộng rãi hơn căn nhà cậu và mẹ ở.
Có lẽ vì nhà nhỏ, cũ kỹ, thiếu ánh sáng, quanh năm bốc mùi ẩm mốc.
Hoặc cũng có thể là bởi vì cậu không muốn Tô Liêu nhìn thấy cậu chui rúc trong căn phòng chỉ có giường gỗ nhỏ, nếu đặt cá voi sát thủ lớn trên giường, đến chỗ trở mình cậu cũng không có...!Du Vũ không biết một khi Tô Liệu nhìn thấy hết thảy những điều này, cậu ấy sẽ nghĩ gì, sẽ nói gì.
Cậu ấy sẽ liệu có nhìn cậu như nhìn chiếc bàn gỗ hỏng trong phòng khách nhà mình không?
Cho dù phản ứng của Tô Liệu là khinh bỉ, kinh ngạc, đồng cảm hay tò mò —— Du Vũ vẫn cảm thấy cậu không thể chấp nhận điều đó.
Nhưng thật lòng cậu cũng muốn mời Tô Liệu đến ăn tối.
Vì Tô Liệu từng nói anh chưa bao giờ ăn mì trường thọ do mẹ anh làm.
Du Vũ ôm cá voi sát thủ nằm trên giường, cùng nó "mắt to trừng mắt nhỏ".
Ông nội từng nói —— những người thất lạc trên biển sẽ luôn quay trở lại với người nhà theo một cách nào đó.
Trong truyền thuyết làng chài, người ta tin rằng linh hồn của tổ tiên sẽ trở thành một phần của biển, gió, sóng và cá.
Lần đầu tiên ba Du Vũ đưa cậu đi lặn biển, cậu đã bắt gặp một con cá voi sát thủ rất hiếm.
Cá voi sát thủ không phải là khách quen ở vùng biển đó, những hướng dẫn viên địa phương đã vài năm không gặp lại chúng.
Vì vậy, Du Vũ luôn có một niềm tin rằng ở một nơi nào đó, cậu và cá voi sát thủ có mối liên kết.
Cậu luôn cảm thấy ba cậu sẽ biến thành một con cá voi để đến thăm cậu một lần nữa.
Du Vũ trở mình, vùi mặt vào bụng cá voi sát thủ, nước mắt không báo trước rơi xuống, âm thầm nhưng dữ dội.
Cậu không biết mình rốt cuộc đang khóc vì điều gì.
Khóc cho thứ cậu đã đánh mất.
Khóc vì cậu đã nhận lại nó.
Khóc cho sự tự ti không nói nên lời của mình.
Khóc vì áy náy không cách nào nói ra.
Du Vũ khóc mệt, lau mặt, trước khi đi ngủ lại nhìn điện thoại.
Diễn đàn Nhị