Không xuống 75kg không đổi tên: Tô Liệu, cậu không làm người tốt được à?
Không xuống 75kg không đổi tên: [cười tiếng heo.gif]
Vương Bằng Bồng chính thống cũng đang ngồi cạnh Du Vũ bật cười khằng khặc.
Một chữ thiền: Cho nên vấn đề là, tớ có một người bạn muốn biết cách đăng nhập vào trang web đó của anh Vũ á, tớ cũng muốn học Python.
Bé thỏ đường dữ lắm á: ?? Mí người say hết rồi hả
Đạo đức nhà giáo: Tớ hơi lo lắng, đoạn chat này sẽ bị lộ ra
Đạo đức nhà giáo: Nhưng mà tớ thích, nói nhiều chút cũng được [chó tha hoa hồng]
Du Vũ hận không thể biến mất tại chỗ: "..." Cứu mạng hiện tại rời nhóm có phải đã quá muộn rồi không?
Nước da của Du Vũ vốn đã sẫm màu hơn do tiếp xúc nhiều ánh nắng mặt trời, không dễ dàng bị ửng đỏ.
Nhưng ngay cả màu da đặc trưng của bé cá voi sát thủ cũng không thể ngăn nổi cơn nóng làn từ má xuống tận cổ.
Du Vũ sinh ra trong gió xuân, lớn lên dưới lá cờ đỏ, ngoài việc không quá ham học ra thì cậu là một học sinh ba tốt thời đại mới, sự hiểu biết về một số lĩnh vực chỉ dừng lại ở trường lớp và những trò đùa dai của tụi nam sinh.
Khi Tô Liệu chạy ra khỏi khuôn viên trường, anh lập tức nhìn thấy bé Du "phơi nắng đỏ cả người" và Vương mập mạp cười đến sắp hôn mê bên cạnh: "Tô Liệu, không hổ là cậu ha ha ha ha ——"
Tô Liệu cố nén cười khiến cơ má giật giật: "Xin lỗi."
Du Vũ liếc nhìn Mao Khải Kiệt phía sau, tức thì cảm giác mình không thể ở đây lâu hơn một phút nào nữa.
Không chừng đến lúc ăn tối, nhân vật chính không phải đồ ăn, Du Vũ cảm thấy ngột ngạt bèn xoay người rời đi: "Tôi không đi ăn đâu."
Tô Liệu liền vội vàng đuổi theo: "Hả, tôi bao mà!"
Du Vũ bắt đầu co giò bỏ chạy, hại Tô Liệu đuổi theo cậu cả một quãng đường, cuối cùng cũng tóm được người ở một khúc cua ngoài trường học, Du Vũ gỡ tay anh ra: "Tên khốn nạn ——"
"Xuỵt ——" Tô Liệu để một tay lên môi, một tay đè Du Vũ lên tường, đầu hơi nghiêng về phía trước, khẽ bật cười, "Chuyện này cũng đâu phải do tôi hoàn toàn đâu nào? Tôi —— dù gì cũng không thể để xem thứ đó với cậu ở nhà mình ——" anh dừng lại một chút, xấu hổ kéo khóe miệng: "Nếu không phải thì tôi đã không bịa một cái cớ."
Du Vũ im lặng, chỉ ủy khuất nhìn anh, đôi mắt trong veo sáng ngời, gò má ửng hồng.
Tô Liệu sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến, cậu bạn nhìn như thiếu ngủ cả ngày và luôn lạnh lùng này lại có phản ứng như thế.
"Trời, cậu đừng nhìn tôi như vậy mà." Tô Liệu dùng sức nín cười đến mức bờ vai có chút run rẩy.
Anh không nhịn được nhấc ngón trỏ nhẹ nhàng xoa mặt Du Vũ: "Sao cưng thẹn thùng thế, khiến anh có cảm giác áy náy quá."
Du Vũ: "..."
"Đi nhá, đi ăn cơm." Tô Liệu kéo tay cậu, lôi cậu vào lại trong trường, "Để tôi cấm bọn họ không được nói nữa."
Tô Liệu nói được làm được, quả thật suốt bữa ăn không có ai nhắc lại chuyện này.
Nhưng giống như mở một cánh cửa vào thế giới bí mật của người lớn.
Du Vũ phát hiện nó chỉ có một chiều, một khi đã mở ra thì không thể đóng lại được nữa —— trong lòng dường như luôn có thứ gì đó đang khuấy động, như cỏ đuôi chó thỉnh thoảng cồn cào trong lòng.
Du Vũ ngoài miệng thì hùng hổ, nhưng giữa đêm khuya thanh vắng, cậu vẫn không khỏi tò mò mà mở trình duyệt trên điện thoại, nhập địa chỉ trang mạng đấy, ngay tức khắc hiện lên một giao diện không thể truy cập trên màn hình.
Lúc này Du Vũ mới nhớ lại Tô Liệu hình như có nhắc đến chuyện vượt tường lửa.
Đệt.
Cậu vẫn cứ băn khoăn rốt cuộc Tô Liệu sẽ lén lút xem cái gì?
Nghĩ đến những hình ảnh kia, Du Vũ cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, tắt điện thoại, ôm lấy gấu bông cá voi trên giường nhỏ, có chút ủy khuất: "Tao cảm thấy mình không còn là một cá voi sát thủ thuần khiết nữa rồi."
Gấu bông cá voi sát thủ toét miệng cười, đôi mắt đen lóng lánh nhìn cậu.
"Tốt lắm, mày vẫn là cá voi sát thủ thuần khiết." Du Vũ ôm cá voi sát thủ nằm nghiêng người, vùi mặt vào mớ lông bụng mềm mại của nó.
*
Cuối tháng 6, ngày cuối cùng của học sinh lớp 10 ở trường.
Du Vũ đến gặp Diệp Tĩnh để nhận kết quả học tập, khi đang từ phòng giao viên bước ra thì bắt gặp một người đàn ông luống tuổi —— ông ta thấp hơn Du Vũ một chút, vai rộng, vào một ngày nóng nực như vậy nhưng ông ta vẫn mặc một chiếc sơ mi kaki có khuy ở cổ, quần tây dài không có nếp nhăn, đôi giày da bóng loáng, trong tay cầm một tập văn kiện đen.
Không hiểu sao Du Vũ lại nghĩ người này có chút quen mắt, không khỏi liếc mắt nhìn đôi lần.
Hai người lướt qua nhau trước cửa phòng làm việc, rất nhanh sau lưng truyền đến giọng nói ngạc nhiên của cô Diệp: "A, ba Tô Liệu, thật là hiếm thấy, anh lại về ——"
Du Vũ nhất thời bừng tỉnh —— chẳng trách, dáng người và các đường nét trên khuôn mặt đó gần như được tạc giống y Tô Liệu, nhưng cậu không nhận ra ngay từ đầu là vì khí chất của ông có chút đáng đáng sợ, ngũ quan trên khuôn mặt thon dài, lạnh lùng và nghiêm nghị, không có năng lượng tươi sáng và tinh thần thiếu niên như Tô Liệu.
Khá lắm, người ba luôn vắng mặt của Tô Liệu cuối cùng cũng đến trường gặp giáo viên, bù đắp "KPI họp phụ huynh".
Du Vũ trốn ở một góc, lặng lẽ thò đầu ra nhìn lần nữa.
Ba Tô Liệu bắt tay với cô Diệp, nghiêm túc thảo luận về biểu hiện dạo gần đây của anh.
Học sinh ra vào Tòa giáo viên đều là đến nhận thành tích và tổng kết trực tiếp với giáo viên chủ nhiệm.
Khi xuống lầu, Du Vũ nhìn thấy Tô Liệu đứng đấy, lưng đeo cặp sách dựa vào cửa, chân trái cong lên, mũi chân chạm vào tường, hai tay đút túi quần, chắc là đang chờ ba.
Tô Liệu lười biếng gọi cậu lại: "Buổi trưa đi ăn cơm nhé?"
"Được," Du Vũ gật đầu, nghĩ đến chuyện Tô Liệu có lẽ sẽ đến lớp thi đua, trong lòng đột nhiên có chút không nỡ, "Tôi ghé hồ bơi dọn tủ đựng đồ một chuyến, cô Trương nói muốn tổng vệ sinh trong kì nghỉ hè."
Tô Liệu lơ đễnh gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ văn phòng trên lầu: "Cậu dọn xong thì tới tìm tôi, mà nếu tôi xong việc trước thì qua chỗ cậu."
Du Vũ phất tay, nhanh nhẹn chạy đi.
Du Vũ dọn dẹp xong xuôi vẫn chưa thấy Tô Liệu đâu bèn chuẩn bị quay lại tìm.
Lúc đi ngang qua tòa thí nghiệm, cậu nghe thấy loáng thoáng tiếng Tô Liệu cãi nhau với ba trong vườn hoa nhỏ dưới lầu.
"Tại sao con vẫn còn tập bơi?"
Giọng nói Tô Liệu vô cùng thiếu kiên nhẫn: "Không phải con đã giảm lịch trình một nửa rồi sao? Chỉ thứ ba, thứ năm, còn lại hai tư sáu và cuối tuần không tập."
Tô Kiến Quân nâng giọng: "Con tự cân nhắc xem bơi lội có lợi ích gì? Còn thời gian lớp 11 lên 12, bỏ 24 tháng học tập có thể làm được những gì?"
"Con rèn luyện thân thể không được sao?"
"Không phải trường nào cũng có dạy thể dục và chạy bộ mùa đông ư?"
Tô Liêu suýt chút nữa trợn mắt lên trời: “Đó cũng gọi là thể thao sao?” Anh vươn tay khẽ đẩy ba mình ra xa: "Ba bay từ Mỹ xa xôi đến trường, chỉ để nói với con chuyện này?"
"Con là một học sinh! Không nói việc học với con thì nói cái gì?" Tô Kiến Quân vỗ tập kết quả vào ngực Tô Liệu, "Con cho rằng ba không biết con như thế nào sao? Ngày thường không chịu nắm chắc việc học, muốn lười biếng thì lười biếng, ỷ vào nền tảng tốt cộng với chút khôn vặt, giở trò đoán đề từ bài thi trước rồi cứ thế ỷ y nước đến chân mới nhảy.
Tô Liệu, thi đại học con cũng định chơi trò này hay sao?"
Tô Liệu: "..."
Du Vũ tiến không được, lui cũng không xong, liền nghiêng người nép vào cửa tòa lầu thí nghiệm.
Cậu thầm nghĩ, làm học thần cũng không dễ dàng, yêu cầu của người nhà dĩ nhiên lại quá quắt đến vậy.
Nếu cậu có thể lọt top 30, à không, chỉ cần lọt top 300 trong kì thi thôi, chỉ sợ mẹ cậu sẽ cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, ngay lập tức trở về Hoa Khê thắp hương trước mộ ba.
Chậc, quả là chênh lệch giữa người và người.
"Cô Diệp vừa rồi đã nói với ba rồi, kì thi cuối kì lần này con rớt khỏi 30 hạng đầu, chỉ đạt giải nhì cuộc thi cấp tỉnh, điểm tổng không được coi là cao trong lớp thi đua." Tô Kiến Quân dừng một chút, "Sau khi tập