Trái tim Tô Liệu đập thình thịch, víu vào mạn thuyền, nhìn chằm chằm xuống mặt biển: "Chúng ta trực tiếp xuống từ chỗ này?!"
"Cậu nín thở ít nhất cũng phải được bốn phút chứ?" Du Vũ lấy mặt nạ lặn và chân vịt trên thuyền, "Yên tâm, không sao đâu, tôi sẽ theo sát cậu, nước ở đây thật sự rất nông."
Nói rồi Du Vũ thả một quả bóng nổi màu cam từ thuyền của chú hai, điều chỉnh dây thừng phụ trọng đang thòng xuống đáy biển: "Bên trong rạn san hô rất an toàn, dòng chảy cũng nhẹ.
Nếu cậu lo lắng, chỉ cần kéo sợi dây thừng này thì có thể bắt được phao di động."
Sau đó cậu lao "ầm" xuống biển dò xét một vòng, rất nhanh lại trồi lên, vui vẻ không khép được miệng: "Nào, mau xuống đây.
Nơi này không bị khai thác thành điểm lặn, có lẽ không có nhiều người biến đến chỗ này."
Tô Liệu ngồi ngay vị trí xuống nước của thuyền, hai chân thả trong nước.
Anh quay sang nhìn bờ biển phía xa, lòng vẫn còn có chút do dự 一一 dù sao trước đây anh cũng chỉ mới lặn ở hồ bơi.
Du Vũ thỏa thích bơi thêm một vòng, bỗng ló đầu ra trước mặt anh, trực tiếp nắm mắt cá chân của Tô Liệu kéo xuống.
Hôm nay trời nắng ấm, biển lặng, nhiệt độ nước phù hợp để lặn biển.
Du Vũ nói không sai, khu vực này nước không sâu, mà tầm nhìn dưới nước hôm nay rất tốt.
Tô Liệu vừa vùi mặt vào làn nước, trông thấy những rạn san hô giống như một khu vườn trên biển bị quên lãng.
Mới đầu anh còn có chút sốt sắng, nhưng vừa nhìn thấy những rạn san hô ấy như một kẻ săn kho báu bị mê hoặc bởi ánh kim, nhất thời quên đi tất cả.
Tô Liệu bơi xuống thăm quan, chợt cảm thấy màng nhĩ đau nhói, không còn cách nào khác ngoài bơi trở về.
"Áp suất dưới nước rất cao, cậu phải cân bằng áp suất trong tai, để tôi dạy cậu." Du Vũ cầm quả cầu nổi, làm động tác nắm mũi, “Cậu không được thở ra, phải nín thở, sau đó dùng mặt sau của lưỡi, dồn lực đẩy về phía mũi.
Nếu cậu cảm thấy trong tai "ong" lên thì cậu đã làm đúng, động tác này được gọi là kĩ thuận Frenzel.
Trong phạm vi 10m, rất dễ cân bằng.
Tô Liệu thất bại mấy lần, nhưng hơn mười phút sau đã nắm được bí quyết, thuận lợi lặn xuống.
Trên thềm lục địa dốc dưới đáy biển có nhiều quần thể san hô, đa dạng chủng loại, hình thù không giống nhau.
Một vài rạn san hô cứng đứng thẳng như những tảng đá to lởm chởm, trong khi một vài loài san hô mềm khác nhấp nhô đều đặn theo dòng chảy của nước, xoắn những xúc tu nhỏ của chúng thành những nhánh đẹp mắt.
Những đàn cá nhỏ bơi thành đàn gần nơi sinh sống của chúng, những sinh vật nhỏ đầy màu sắc đó luôn dễ giật mình, cùng tiến cùng lùi, rẽ trái rẽ phải cũng đi theo đàn.
Thỉnh thoảng mới có mấy con cá lớn hơn len lỏi giữa các rạn san hô.
Một con cá sọc đen vàng có kích thước cỡ bằng khuôn mặt người mà Tô Liệu không biết tên, nó mím "đôi môi đỏ rực", vung đuôi hếch bụng lên trời.
Lúc đi ngang qua Tô Liệu, đôi mắt nó lúng liếng đảo vòng, nhìn Tô Liệu một cách thờ ơ.
Không vì lý do gì, Tô Liệu cảm nhận được chút khinh thường trong đôi mắt của nó.
Một người một cá nhìn nhau, nhóc thổ dân không chân lúc lắc cái đuôi, tiếp tục ngửa bụng bơi đi.
Tô Liệu trừng cái bụng ngửa lên trời của nhóc "môi dày" đang chậm rãi bơi, gần như nín thở.
Vừa lên phao, anh liền nói với Du Vũ: "Tôi vừa gặp một con cá bơi ngửa.
Nó sắp chết sao?"
Du Vũ cầm quả cầu phao, khó hiểu nhìn anh: "Có lẽ chỉ là nó muốn bơi ngửa?"
Tô Liệu: "..." Nghe có vẻ hợp lý.
Theo kinh nghiệp lặn ít ỏi tích luỹ được, Tô Liệu bắt đầu thử rời xa "khoảng bảo hộ".
Anh lặn xuống tám mét, di chuyển ra biển xa hơn một chút.
Bên này san hô sinh sôi rực rỡ, nhưng ở góc cuối khu vườn, chúng tựa như bị một cái rìu khổng lồ bổ xuống vách núi, không thể thấy tận cùng, chỉ có một màu xanh thẳm tráng lệ mà thâm trầm.
Tô Liệu cảm thấy như thể mình sẽ bị hút vào nếu nhìn nó thêm vài lần nữa.
Anh xoay người trong biển, đổi sang tư thế “nằm” dưới đáy nước, toàn thân nhẹ tênh như sắp bay lên, yên tĩnh sung sướng, tự do tự tại.
Đại dương, bao phủ 71% bề mặt trái đất, là khởi nguồn của mọi sự sống.
Ánh nắng sáng ngời xuyên qua mặt nước, khúc xạ những hình thù kỳ lạ trong từng gợn sóng nhấp nhô.
Tô Liệu chậm rãi dang hai tay ra, đầu óc lập tức trống rỗng, cảm giác chẳng khác nào đang trở về cội nguồn.
Hai người thay phiên nhau lặn.
Lúc một người lặn xuống, người còn lại để mắt đến phao di động, đề phòng vạn nhất.
Du Vũ không chỉ bơi gần chỗ dây thừng giống anh, cậu có thể lặn xuống đáy biển sâu sau đó lượn qua lượn lại, phảng phất như đây là nhà của cậu.
Tô Liệu úp mặt xuống nước, nhìn chân vịt đung đưa của Du Vũ.
Chân vịt của cậu khác với chân vịt thuê từ cửa hàng đồ lặn, chúng dài hơn, màu xanh đậm, xanh nước biển và xanh huỳnh quang kết hợp với nhau, còn có chút sequin lấp lánh.
Chỉ cần đôi chân thon dài ấy cử động, chiếc chân vịt mềm mại sẽ như những con cá chình, lấp lánh ánh sáng trong vắt nơi đáy biển.
Bơi mệt rồi, hai người lại trèo lên thuyền, chia nhau một ít hoa quả và thịt bò khô mà chú hai nhét cho.
Sau khi ăn uống no đủ, bọn họ nằm xuống thuyền.
Ván thuyền không rộng lắm, hai đứa con trai cao lớn nằm sóng vai nhau thì hơi chật nên mỗi người nằm một đầu.
Nhưng anh vừa quay sang, nhắm mắt mở mắt là thấy chân của Du Vũ, lập tức tái phát chứng ưa sạch sẽ, chán ghét giãy giụa: "Làm ơn vác cái móng giò thối của cậu cách xa mặt tôi."
"Thối cái rắm, mới ngâm nước biển thơm lắm." Du Vũ cười mắng một tiếng, còn cố ý giơ chân nhích vào mặt người ta.
Tô Liệu cũng không chịu thua kém, chân đè lên cổ Du Vũ.
Trên thuyền vốn chật chội, hai người bắt đầu cười nói đùa giỡn, thuyền nhỏ chịu không nổi lực lắc lư dữ dội.
Đột nhiên một con sóng ập đến, Tô Liệu cảm thấy thế giới quay cuồng trong chốc lát, ngay cả thuyền và người cũng bị ngả về phía biển ở một góc độ rất nguy hiểm.
Anh nắm lấy mép thuyền và vội vàng cầu hòa: "Dừng lại, dừng lại, đừng lắc nữa, con thuyền tình bạn của chúng ta sắp bị lật luôn rồi!"
Du Vũ cười ha ha, cùng Tô Liệu ổn định lại thuyền, sau đó mới mạnh miệng: "Nhỡ mà lật thuyền thì mình bơi, không phải là không thể."
Để tránh hửi trúng chân của