Bởi vì quá đơn giản, cuối cùng Bùi Lĩnh còn nhàm chán đến mức ném xúc xắc chơi, muốn nhìn xem giữa khoa học và vận may rốt cuộc cái nào-
Hầy, vẫn phải tin vào khoa học, tin vào chính mình.
Ném cục tẩy xúc xắc mười lần chỉ trúng được một lần.
Bùi Lĩnh tuyệt vọng với vận may của mình, thành thành thật thật viết đáp án của mình vào bài thi.
Trương Gia Kỳ ngồi bàn sau nhìn thấy bạn Tiểu Bùi vô cùng tin tưởng cậu ta, lại vô cùng tin tưởng cục tẩy kia hết sức vui mừng gật đầu, "Dựa vào bản thân không bằng dựa vào ông trời.
Cục tẩy kia trước khi thi mình còn bái một vị thần kiểm tra."
Tần Trì Dã nhìn chằm chằm bóng lưng phía trước, khó có được hỏi một câu, "Thần kiểm tra?"
"Đại diện môn Toán của lớp mình đó, Tô Hạ.
Nghe nói thành tích vô cùng tốt."
Tần Trì Dã không mấy hứng thú.
Ánh mắt của hắn vẫn đang chăm chú nhìn Bùi Lĩnh đang ném cục tẩy phía trước.
Trương Gia Kỳ nói mà người này cũng tin à?
Nhưng có quan hệ cái mẹ gì đến hắn đâu.
Tần Trì Dã thu ánh mắt, mắt nhìn phù hiệu phía trước bài thi.
Nhưng vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, họ Bùi sẽ không ngu như thế.
Bàn phía trước, phần thi trắc nghiệm, Bùi Lĩnh hớn hở ném xúc xắc.
Xong phần trắc nghiệm đến phần điền vào chỗ trống, cậu không khỏi chầm chậm thở dài, hoàn toàn không có tí độ khó gì.
Từ Liễu ngồi cùng bàn luôn luôn chú ý tới Bùi Lĩnh ném cục tẩy làm trắc nghiệm, bây giờ đến phần điền vào chỗ trống đương nhiên cục tẩy không phát huy tác dụng, lặng lẽ kéo tờ giấy nháp ở giữa lại, dùng cánh tay che đi.
Không cho Bùi Lĩnh chép đáp án của mình.
Đề Toán lần này không phải rất khó nhưng cũng trong dự định.
Từ Liễu không muốn để người khác chiếm hời.
Buổi sáng kiểm tra Văn Toán, buổi chiều kiểm tra tiếng Anh, Lý Hóa tổng hợp.
Giữa trưa, chuông reo lần thứ nhất, chủ nhiệm lớp Triệu Ngọc gõ gõ bàn giáo viên, "Được rồi, ngừng bút.
Nộp bài thi cho Tô Hạ."
"Cô ơi khi nào có điểm?"
Bạn học hỏi câu này tự tin lần này thi cũng không tệ.
"Các em muốn khi nào biết điểm? Chắc sáng mai là có rồi." Triệu Ngọc không úp mở.
Lần thi này do giáo viên trong khối thay nhau chấm, giữa trưa tăng ca rất nhanh là có thể có điểm.
"Được đấy, ngày mai có điểm, buổi tối có thể thở phào rồi."
"Có điểm luôn mới thảm.
Ngày mai đã có rồi chỉ có thể nhảy nhót nốt đêm nay."
Có người kêu rên, có người vui vẻ.
Bùi Lĩnh cầm bài thi đi nộp bài.
Triệu Ngọc nhìn thấy Bùi Lĩnh nhớ tới lần "cá cược" ở văn phòng tuần trước, thuận miệng hỏi: "Bùi Lĩnh, lần này thi thế nào?"
"Ôi." Bùi Lĩnh làm mặt mèo, không vui vẻ cho lắm nói: "Phát huy không tốt lắm ạ."
Triệu Ngọc đã dạy nhiều khóa học sinh, tính cách nào cũng đã gặp được, ngược lại không đến mức tức giận với học sinh, nói: "Phát huy không tốt thì về sau lên lớp phải em tích cực nghe giảng đấy.
Đi học đừng ngủ nữa, lần sau cố lên là được." Rồi nói với cả lớp: "Lần này chỉ là thi khảo sát, chỉ mới lớp 11 thôi còn nhiều thời gian, mọi người cũng nhau nỗ lực."
"Dạ."
"Được ạ."
Lác đác vài học sinh đáp lại.
Tô Hạ thu đủ bài thi, Triệu Ngọc nhận lại nói Tô Hạ đi ăn cơm trưa trước, sau đó giữa trưa đến văn phòng giúp giáo viên sửa bài thi.
Tô Hạ đương nhiên không thành vấn đề, nhanh chóng đồng ý.
Giúp giáo viên chấm thi là vinh hạnh đặc biệt, mấy bạn học thân thiết với Tô Hạ vô cùng vui vẻ, muốn biết thành tích của mình sớm hơn một chút.
"Bạn Tiểu Bùi!"
Trương Gia Kỳ nhấc cánh tay muốn duỗi tay khoác vai Bùi Lĩnh.
Tần Trì Dã bên cạnh nhìn thấy cánh tay kia cảm thấy chướng mắt, "Trương Gia Kỳ."
"Sao thế anh Dã?" Cánh tay muốn đáp trên vai Bùi Lĩnh đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Anh đại gọi tên của mình kiểu này là muốn xong đời rồi.
Hôm nay mình có làm gì không nhỉ? Trương Gia Kỳ nghĩ lại.
"Giữa trưa đi căng tin." Tần Trì Dã nhấc chân bước đi.
Trương Gia Kỳ: ??? Chỉ vậy thôi? Rồi cũng đi theo.
"Eh, bạn Tiểu Bùi sao cậu đi nhanh thế?" Trương Gia Kỳ đi phía sau nhìn Bùi Lĩnh đang xuống lầu nhanh chóng đuổi theo: "Thi xong rồi cũng đừng suy nghĩ nữa.
Thành tích không quan trọng, đừng cúi mặt như vậy."
Bùi Lĩnh quay đầu lại, nói: "Hầy, cậu không hiểu đâu."
"Tại sao tôi không hiểu? Trạng thái này của cậu, mỗi lần thi xong tôi điều hiểu, đặc biệt hiểu." Trương Gia Kỳ truyền thụ kinh nghiệm, nói: "Tôi thấy cậu đã từng là học sinh chăm ngoan, một lần thi kém sao cứ như muốn xong đời vậy.
Không sao đâu, thi kém nhiều thêm mấy lần là quen ấy mà."
Đúng vậy, trước kia bạn học Tiểu Bùi là học sinh chăm ngoan, cả ngày làm bài tập.
"Cậu nói xem đột nhiên tại sao đột nhiên cậu lại học kém?"
Bùi Lĩnh nhìn vào mắt Tần Trì Dã, yếu ớt nói một câu: "Chắc là bị bóng rổ đập bể đầu rồi." Sau đó quay người xuống tầng.
????
!!!!
Trương Gia Kỳ nhận ra, bạn học Tiểu Bùi đây là lại nói móc anh đại rồi!
"Anh, anh Dã, việc nhỏ việc nhỏ thôi.
Đừng tức giận mà.
Bạn học Tiểu Bùi không phải đang nói móc kỹ thuật bóng rổ của anh gà đâu."
Mặt Tần Trì Dã đen thu nhìn Trương Gia Kỳ, "Nhìn mặt tao giống như tức giận lắm à?"
"..." Trương Gia Kỳ trái lương tâm, "Không có, anh Dã uy phong!"
Tần Trì Dã không muốn phí lời chửi Trương Gia Kỳ, bước nhanh xuống lầu.
Trương Gia Kỳ chạy ở phía sau sợ hãi anh Dã đánh Tiểu Bùi.
Tiểu Bùi cũng thật là, nói xong còn chạy nhanh như vậy.
Lanh lợi như vậy nhưng mà học lại không giỏi lắm.
Thứ Hai có cá đù vàng chiên.
Cá đù vàng nhỏ chiên giòn vừa ăn, ăn kèm với muối tiêu chanh.
Lần này Bùi Lĩnh mua được bưng khay đồ ăn tìm chỗ ngồi.
Trương Gia Kỳ vẫy tay: "Tiểu Bùi ngồi đây này." Bùi Lĩnh bưng khay cơm đi tới.
"Cậu đúng là dám ngồi xuống thật, không sợ à?" Trương Gia Kỳ xóc xỉa.
Bùi Lĩnh nhìn Tần Trì Dã ngồi đối diện, hỏi: "Tần Trì Dã, cậu sẽ đánh tôi à?"
Trương Gia Kỳ: ...
Tần Trì Dã: "Cả người tôi từ trên xuống dưới có viết hơi một tí là đánh người à?"
Bùi Lĩnh ngậm nửa con cá trong miệng, vô tội lắc đầu, "Không phải tôi nói, Trương Gia Kỳ nói cậu như vậy."
"Đờ mờ, Tiểu Bùi sao cậu hại tôi!" Trương Gia Kỳ khóc lóc thảm thiết lắc đầu, "Anh Dã ơi em không có mà, ý em không phải thế đâu."
Bùi Lĩnh gặm cá nhỏ rắc rắc, đắc ý ngồi xem kịch.
Ai bảo Trương Gia Kỳ dám đấu với cậu!
Cơm nước xong xuôi, Bùi Lĩnh về ký túc xá ngủ trưa.
Chu Hiện và Hứa Văn Hàn đều đã trở về.
Ký túc xá mở máy điều hòa, Chu Hiện thế mà lại không chơi game mà đang đọc sách.
Bùi Lĩnh tò mò, "Cậu xem gì vậy?"
"Lý Hóa tổng hợp." Chu Hiện lật sách cho Bùi Lĩnh xem, có chút vui vẻ nói: "Tớ thấy lần này mình thi vẫn được, có thể vào top bốn mươi của lớp.
Mẹ tớ nói, có thể trong top bốn mươi sẽ cho tớ mua skin trò chơi."
Hứa Văn Hàn cũng đang đọc sách nghe vậy yên lặng bổ sung: "Lớp cậu ta tổng cộng bốn mươi chín người."
Bùi Lĩnh: ...
"Tiến bộ là được."
Chu Hiện thật ra đọc không vào.
Lý Hóa tổng hợp giống như có độc, xem xong mệt hết cả người.
"Bùi Lĩnh cậu thi thế nào?"
"Đừng nói nữa, tôi ngủ một lát.
Hi vọng đề buổi chiều có thể..." khó một chút.
Bùi Lĩnh cởi giày lên giường nằm, hai tay đặt trước ngực cầu nguyện.
Hứa Văn Hàn Chu Hiện nghe cái giọng điệu này đoán là Bùi Lĩnh thi kém.
Chu Hiện còn thò đầu nhìn qua giường ngủ của Bùi Lĩnh muốn quan tâm chú ý người anh em của mình thì thấy người anh em đang một bộ "thiếu nữ cầu nguyện" cho nên cậu ta cũng cúi đầu, cầu nguyện một chút.
Đọc sách khỉ gì, đau cả đầu.
Chu Hiện lấy điện thoại di động ta, mở Vương giả, chọn tướng nữ cầu nguyện.
Tiết thứ nhất ©ôи ŧᏂịt̠ chiều thi tiếng Anh.
Bùi Lĩnh đến lớp trước giờ thi mười phút, nhìn thấy bàn phía trước chỗ Tô Hạ là một đám người vây quanh.
Cậu đi vòng qua có thể nghe được âm thanh lao nhao.
"Hạ Hạ tớ thi thế nào?"
"Có thấy điểm không?"
"Tôi thì sao?"
Tô Hạ: "Không có, tớ giúp thầy cô chấm bài lớp 3, lớp 3 giúp chấm lớp mình, hẳn là vậy."
"Tớ có bạn bên lớp 3, để tớ hỏi một chút." Lưu Mẫn trở về chỗ ngồi.
Nhưng còn chưa thăm dò được thì chuông vào học đã reo.
Giáo viên tiếng Anh coi thi, kiểm tra phần nghe, Bùi Lĩnh thảnh thơi viết bài, không có gì làm thì chơi với cục tẩy.
Hầy, vận may đúng là khiến người ta tuyệt vọng mà.
Cũng không biết vận may của Trương Gia Kỳ thế nào.
Nếu dựa vào cách này, đạt tiêu chuẩn chắc chắc sẽ không bao giờ rồi, lại còn thảm vô cùng.
Từ Liễu: Tiếng Anh mà còn ném cục tẩy, Bùi Lĩnh xong đời rồi.
Thi tiếng Anh xong, có bạn học nghẹn hai tiết đi WC, Bùi Lĩnh cũng đi một chuyến.
Khi trở về.
Đi đến hành lang gần lớp, có người kinh ngạc hô to: "Đậu má, tao vừa thăm dò được, lớp chúng ta có người được điểm tối đa môn Toán.
Ai mà trâu bò vậy?"
"Thật hay đùa? Sau khi tốt nghiệp cấp Hai tao còn chưa gặp qua điểm tối đa đâu."
"Đó là do mày kém.
Học sinh giỏi vẫn có thể được tối đa môn Toán."
"Mày nói cứ như mày được điểm tối đa ấy."
"Đừng ồn ào nữa.
Là ai vậy, có nghe được tí nào không? Lớp chúng ta còn có thần tiên như vậy nữa á?"
"Tô Hạ có phải cậu không? Cậu học toán giỏi mà." Lưu Mẫn quay đầu lại hỏi.
Tô Hạ lắc đầu, có hơi căng thẳng, cũng chờ mong nhưng ngoài miệng nói: "Chắc là không phải tớ đâu.
Cậu quên có một câu tớ không chắc đúng sai à?"
"À là câu đó hả.
Lúc so đáp án đúng là không giống nhau." Lưu Mẫn nói.
Sáng nay kiểm tra Toán xong, cô với Tô Hạ cùng so đáp án.
Hai người ra kết quả khác nhau, hoặc cô sai, hoặc là Tô Hạ.
"Vậy thì là ai nhỉ? Lớp chúng ta