Không còn ai quấy rầy, trong lúc ngâm mình, Bùi Lĩnh hung hăng cùng đối thủ trên diễn đàn đấu đề.
Kết quả cuối cùng cậu giành chiến thắng.
Hừ hừ hừ.
Bùi Lĩnh ra khỏi bồn tắm, lau sạch nước, mặc bộ đồ ngủ.
Trên điện thoại di động có âm báo tin nhắn, cậu bấm vào thì thấy đó là tin nhắn riêng tư từ diễn đàn thi đấu.
Moore Vector: [Xin chào "Học bá bá của mày", có thể thêm bạn tốt không?]
Vị này chính là bạn học đã thi đấu với cậu đến trận chung kết vừa rồi.
Học bá bá của mày: [Cao thủ đều cô độc]
Ý là không thêm.
Moore Vector: [Tôi có tài liệu tham khảo nội bộ của cuộc thi Vật lý Quốc gia cũng như các đề toán của Thanh Bắc]
Học bá bá của mày: [Cậu đồng ý đi, bạn tốt]
Moore Vector: [...Được rồi, bạn tốt]
Bùi Lĩnh kết giao được một người bạn mới.
Moore Vector đang là sinh viên ở Kinh đô.
Ở thế giới thật chỉ biết mỗi điểm này, hầu hết thời gian trên mạng hai người đều giao lưu làm đề.
Thật sự là một buổi tối mãn nguyện.
Mười giờ sáng chủ nhật, Lý Văn Lệ và Bùi Tiềm quay về.
Xe vừa dừng lại, Tiểu Bồi Tiền đã nhảy xuống xe, cầm một cái rổ nhỏ, chạy bạch bạch xông vào phòng, "Anh hai ơi anh hai anh có ở nhà không, em mang nho ngọt về rồi nè."
Bùi Lĩnh ở trong phòng khách đang ôm điện thoại giao lưu với Moore Vector bị cắt ngang, quay đầu lại nhìn thì thấy Tiểu Bồi Tiền béo múp.
"Em ăn chưa? Nếu không ngọt chút nữa nhéo mặt em."
Tiểu Bồi Tiền gật gật đầu, giống như hưng phấn dâng bảo vật nói: "Cho anh hai nhéo nha."
Ý là không ngọt cứ việc nhéo
Lý Văn Lệ tập mãi thành quen dáng vẻ không đáng tiền của con trai, nói: "Để dì rửa cho mấy đứa ăn.
Trưa nay Tiểu Lĩnh muốn ăn gì?"
"Con muốn ăn mì, đã nói với đầu bếp rồi." Hôm qua Bùi Lĩnh ăn cơm, hôm nay muốn đổi món, sáng nay đã nói với đầu bếp trong nhà.
Lý Văn Lệ thì ăn cái gì cũng được, gật đầu, giao cái rổ trong tay con trai cho dì giúp việc.
Dì giúp việc cầm đi rửa, Lý Văn Lệ lên tầng hai, dự định thay một bộ đồ thoải mái hơn.
Hai anh em ngồi trong phòng khách.
Tiểu Bồi Tiền líu ríu bên cạnh anh trai, phát hiện anh trai đang chơi điện thoại bèn thò đầu nhìn sang, tò mò hỏi: "Anh hai, anh đang chơi cái rì đấy?"
"Anh làm bài." Bùi Lĩnh nói với Moore Vector hôm khác lại nói chuyện, hôm nay không có thời gian.
Rồi quay đầu lại nói với em trai, "Em phải học cho giỏi.
Anh của em không thích người ngu ngốc."
Sau đó lập tức nhớ tới trùm trường-
"Anh hai, em rất là thông minh đó.
Các thầy cô đều khen em, còn tặng hoa hồng nhỏ nữa." Tiểu Bồi Tiền vỗ vỗ bụng nhỏ tự hào khoe bản thân thông minh.
Bùi Lĩnh sờ sờ cái bụng tròn trịa của em trai, "Tiểu Bồi Tiền đúng là thông minh, còn thông minh hơn người nào đó nữa."
Tiểu Bồi Tiền được khen, giữa trưa ăn hết hai chén mì nhỏ còn mới lưng lửng bụng.
Buổi chiều Bùi Lĩnh trở lại trường học, mang theo đồ ăn và đồng phục được giặt ủi sạch sẽ như cũ.
Vừa tới lầu ký túc xá cậu nhìn thấy Trương Gia Kỳ đang lén lén lút lút.
Vừa nhìn thấy Bùi Lĩnh, cậu ta vội vàng nhào qua-
"Đứng đó, đừng tới đây." Bùi Lĩnh lạnh lùng ngăn lại.
Trương Gia Kỳ đứng bất động, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi nào dám xông lên ôm cậu, lỡ đâu là anh dâu thật..."
"Cậu lẩm bẩm cái gì đấy?" Bùi Lĩnh đứng yên, nghiêng đầu hỏi, "Có chuyện gì, nói đi."
Nếu không có chuyện thì Trương Gia Kỳ đã không lén lút chờ cậu ở đây.
"Có đi chơi game không? Hôm nay tôi mời khách, đi quán net bên cạnh trường." Tối hôm qua Trương Gia Kỳ đơn thương độc mã đi phó bản, tụt một lần bảy cấp.
Cậu ta tức giận đến mức không ngủ được, nhất quyết hôm nay phải chơi lại nhưng không dám chơi một mình.
Bùi Lĩnh: "Chỉ hai người?"
Trương Gia Kỳ cười he he, sao có thể, "Còn có anh Dã nữa, ba chúng ta, gọi thêm Tiên Tiên lần nữa cũng được, còn không thì ba người cũng được rồi."
"Tần Trì Dã đồng ý à?" Bùi Lĩnh nghi ngờ.
Trương Gia Kỳ trầm ngâm, định lừa gạt cho qua thì Bùi Lĩnh nói: "Cậu nói thật thì tôi còn suy xét.
Còn nhớ vụ khóc thầm không đấy?"
"..." Trương Gia Kỳ nuốt xuống cái cớ ngu xuẩn ban đầu, thành thật nói, "Anh Dã không đồng ý.
Tôi đây không phải là nghĩ nếu cậu đi thì nhất định anh Dã sẽ đi à."
Cậu ta cảm thấy nhất định là như vậy.
Nếu Bùi Lĩnh chơi thì chắc chắn anh Dã sẽ đồng ý.
"Tần Trì Dã không đi chơi?" Bùi Lĩnh có chút bất ngờ, trùm trường thế mà không định trốn tiết tự hỏi buổi tối ư?
Trương Gia Kỳ: "Anh Bùi, thế nào? Nếu không muốn-"
"Không đi.
Tôi còn chưa làm bài tập, tiết tự học muốn làm bổ sung." Bùi Lĩnh thấy hành lang có bạn học tới lui, "Cuối tuần tôi không mang sách vở về nhà, đi chơi cả ngày, ngày mai còn phải nộp bài tập nữa.
Đúng rồi bài tập gồm những gì?"
Trương Gia Kỳ: "??? Sao tôi biết được?"
Bùi Lĩnh không đi, anh Dã cũng không đi, cậu ta đi không? Cho nên Trương Gia Kỳ cũng không đi, ủ rũ cúi đầu, "Vậy thôi tôi về đây."
Tiết tự học buổi tối.
Ở hai hàng cuối từ dưới đếm lên, Trương Gia Kỳ ỉu xìu gục xuống bàn, hàng trước Tần Trì Dã cũng đã ngồi ở đó.
Bùi Lĩnh sớm đoán được kết quả.
Cậu vào chỗ ngồi, lấy bài tập ra, cố ý hỏi: "Buổi chiều Trương Gia Kỳ hẹn tôi đi quán net, tôi còn tưởng cậu với Trương Gia Kỳ đi qua đêm, sao lại không đi?"
"Nhàm chán." Tần Trì Dã nhàn nhạt nói.
Bùi Lĩnh tiếc nuối nói: "Tôi lại thấy chơi rất vui.
Vậy sau này nếu tôi muốn chơi có thể gọi cậu không?"
"Cậu rất lợi hại, tôi còn muốn mở rương." Giọng điệu vô cùng đáng thương.
Tần Trì Dã dừng một chút, lại thay đổi lời nói: "Cũng không phải rất nhàm chán, chỉ là hôm nay không muốn chơi-khi nào cậu muốn chơi thì gọi tôi."
"Được." Bùi Lĩnh sảng khoái đáp ứng.
Tần Trì Dã lấy điện thoại ra, hất cằm, "Thêm bạn đi, về sau muốn chơi không cần bảo Trương Gia Kỳ gọi tôi."
"Cậu đúng là người tốt Tần Trì Dã." Bùi Lĩnh vui vẻ phát thẻ người tốt cho ban ngồi cùng bàn.
Trương Gia Kỳ ngồi sau xem được tất cả: ...Hóa ra không có tôi, tôi đi, tôi đi là được.
Sau tiết tự học buổi tối, Bùi Lĩnh hoàn thành xong bài tập về nhà, còn đọc xong quyển tiểu thuyết mà cậu chưa đọc hết tuần trước.
Tan học, Tần Trì Dã và Trương Gia Kỳ hẹn nhau chơi bóng rổ.
Bùi Lĩnh định về ký túc xá, nghĩ đến cái gì lại nói: "Ngày mai thứ Hai rồi, Tần Trì Dã, phù hiệu của tôi có phải đang ở chỗ cậu không?"
"Ừ." Tần Trì Dã nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trương Gia Kỳ đang nghe lén.
Trương Gia Kỳ vò đầu, "Em đi trước chiếm sân đây anh Dã."
Chiếm cái cứt, đám chơi bóng rổ sau giờ tự học tính cả trường chỉ có mỗi bọn họ.
Tần Trì Dã quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Cậu muốn lấy lại à? Tôi quên mất để chỗ nào rồi."
"Vậy thôi không cần, tôi còn có một cái, ngày mai mua một cái dự bị vậy." Bùi Lĩnh vẫy tay, "Đi trước đây, bái bai."
Tần Trì Dã ậm ừ, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Chờ Bùi Lĩnh đi rồi, trong đống sách vở chất thành núi trước bàn, Tần Trì Dã tiện tay rút một quyên, lật một cái, phù hiệu kim loại rơi xuống bàn keng một cái.
Là phù hiệu mà lần trước