Bùi Tiềm vừa tới đầu bậc thang tầng ba đã ai nha một tiếng, ịn mông ngồi trên bậc thềm.
"Anh hai, mẹ nói em không thể đi lên."
Tầng ba là địa bàn của Bùi Lĩnh, bình thường trong nhà ngoại trừ dì giúp việc quét dọn ra đều cấm đi vào, càng đừng nói đến mẹ kế và Tiểu Bồi Tiền.
Bùi Lĩnh lùi một bước, nhìn Tiểu Bồi Tiền béo ngồi trên bậc thang, hỏi: "Lúc anh không có ở nhà em cũng không lên à?"
Tiểu Bồi Tiền đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Anh hai, em đi đến chỗ đó.".
Đầu ngón tay chỉ vào bậc thềm cao nhất, "Mẹ phát hiện ra em nên em phải đi xuống."
"Không phải em cố ý đâu!" Tiểu Bồi Tiền hấp tấp giải thích.
Bùi Tiềm đưa tay, "Anh biết rồi.
Đi thôi, anh dẫn em lên."
"Có anh hai quá được rồi ~"
Bùi Lĩnh cười: "Vua nịnh nọt."
Phòng trưng bày bày biện LEGO cùng các loại đồ chơi khác.
Bùi Lĩnh để Tiểu Bồi Tiền tự mình chọn một món.
Tiểu Bồi Tiền phấn khởi trừng mắt, vui sướng nhảy nhót tại chỗ, cuối cùng chọn lấy một con LEGO người máy nhỏ màu vàng óng ánh, miệng như bôi mật nói: "Cảm ơn anh hai~"
"Không cần cảm ơn.
Đi xuống đi, anh phải thu dọn đồ đạc." Bùi Lĩnh sờ đầu Tiểu Bồi Tiền, "Một người có thể xuống được không?"
"Được ạ.
Em rất là lợi hại ó."
Buổi sáng Bùi Hồng Hào đã làm xong thủ tục cho Bùi Lĩnh, không bao lâu Lý Văn Lệ với dì giúp việc trong nhà đã đưa đồ dùng hằng ngày đến.
Dì giúp việc bận bịu trải giường, Lý Văn Lệ dù sao cũng là mẹ kế, bình thường không thân với Bùi Lĩnh không rõ kích thước nên cũng chỉ thu xếp đồng phục, giày dép.
Đồng phục Anh Hoa có đồ thể dục, đồ đi học chính thức, xuân hạ thu đông bốn mùa có đủ.
Giữa trưa Bùi Lĩnh đã kiểm tra qua bây giờ chỉ cần thu dọn một ít đồ lót, tất, dây sạc, tai nghe là được, còn có đồng phục chơi bóng đã được gửi tới.
Cậu nhét hết những thứ này vào trong một cái túi, trong cái ba lô còn lại nhét đầy sách.
Trên kệ sách thế mà còn có , nội dung bên trong chêch lệch không lớn, mang hết mang hết.
Tầng một phòng khách.
Bùi Tiềm đang khoe khoang với mẹ mình, "Anh hai tặng quà cho con nè ~"
"Oa! Mẹ xem nè! Mẹ, mẹ thấy không, là anh hai tặng cho con đó nha!"
"Anh hai tốt quà à ~"
Năm phút trước, con trai cầm món đồ chơi xuống dưới tầng, miệng không ngừng lải nhải, lặp đi lặp lại chỉ mấy câu đó.
Lý Văn Lệ tâm lặng như nước, đã chấp nhận chuyện "Bùi Lĩnh bán Bùi Tiềm, Bùi Tiềm còn giúp Bùi Lĩnh đếm tiền."
"Đẹp lắm.
Nếu con thích ngày mai mẹ mua cho con cái khác."
"Không cần đâu.
Con có anh hai rồi, mẹ không thể lãng phí." Tiểu Bồi Tiền sửa lời mẹ mình, "Lãng phí thì không phải là em bé ngoan."
Lý Văn Lệ: ...!Mẹ chỉ muốn thu mua con để nối tiếp tình cảm mẹ con chúng ta thôi.
Thôi quên đi, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lúc Bùi Lĩnh xách một đống đồ xuống dưới nhà, phát hiện mẹ kế có chút nhiệt tình với mình cậu hoang mang chừng một giây rồi cũng bắt đầu diễn theo.
"Bây giờ Tiểu Lĩnh đi luôn hả con? Mang theo mấy thứ này đi, đều là hoa quả đã rửa sạch, con nhớ ăn."
"Buổi tối đói bụng thì có đồ ăn vặt.
Đi học đừng để bản thân mệt quá, có cần gì thì cứ điện thoại cho dì, dì nhờ người đưa tới."
Bùi Lĩnh cùng cười chân thành: "Vâng dì, con nhớ kỹ rồi."
"Dì để trên xe cho con, trên đường chú ý an toàn, lão Lý lái xe chậm một chút." Lý Văn Lệ tự mình cầm túi hoa quả với đồ ăn vặt để vào trong xe, nở nụ cười thân thiết lại nhiệt tình, "Muốn ăn cái gì chờ thứ Sáu con về dì làm cho con."
Bùi Lĩnh cười càng nhiệt tình, "Được ạ.
Con muốn ăn thịt nướng, cá nướng với thịt heo cay cắt lát."
Lý Văn Lệ: ...
"Được, vậy chờ con về.
Tiềm Tiềm chào anh trai đi."
Tiểu Bồi Tiền không hiểu vì sao anh trai với mẹ mình đều cười vô cùng vui vẻ nhưng không sao, nhóc cũng vô cùng vui vẻ, một tay giơ người máy nhỏ mà anh trai tặng, một tay còn lại ra sức vẫy vẫy, "Bái bai anh hai~, anh hai ơi Tiềm Tiềm sẽ nhớ anh hai."
"Bái bai~" Bùi Lĩnh bóp má nhóc béo, cười vui vẻ lên xe.
Cách cửa sổ xe, mẹ kế và Tiểu Bồi Tiền vẫn đang cười tươi vô cùng.
Ha ha ha ha ha, tốt lắm.
Bùi Lĩnh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính xe, cũng đang cười theo.
-
Anh Hoa có tiết tự học buổi tối.
Mỗi tối sẽ có mỗi giáo viên khác nhau đúng giờ lên lớp nhưng không phải giảng bài mà là để phụ trách kỷ luật, nếu có học sinh muốn hỏi một chút về nội dung học cũng được.
Tối nay đến lượt giáo viên tiếng Anh lên lớp.
Bùi Lĩnh từ trường học về nhà rồi quay lại tình cờ lại đến muộn.
Giáo viên trông coi tiết tự học buổi tối không nghiêm lắm, chỉ cần không lớn tiếng nói chuyện hay ầm ĩ thì bình thường đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chẳng qua học sinh cũng không dám làm càn, vì mỗi đêm sẽ có giáo viên chủ nhiệm đi tuần kiểm tra.
Nếu như có học sinh bị bắt được chơi điện thoại đều sẽ bị tịch thu di động, mời phụ huynh tới nhận.
Cho nên học sinh đều lén lút chơi.
Vì để không bị bắt được, có người suy nghĩ ra đủ loại cách thức đánh úp nhưng chưa ai có thể che giấu.
Bùi Lĩnh đeo cặp sách đi từ ký túc xá đến khu dạy học.
Đường tắt ngắn nhất là con đường nhỏ phía sau tòa nhà thực nghiệm.
Con đường nhỏ toàn đá cuội, hai bên là cây xanh được cắt tỉa cẩn thận quanh năm thấp thoáng đâu đó chút cỏ dại, còn chưa có đèn đường.
Chẳng qua đây là ở trường học, an toàn không thành vấn đề.
Bùi Lĩnh không sợ ma, cậu tin vào khoa học - sau đó lại nhớ tới chuyện mình xuyên vào bên trong một quyển tiểu thuyết.
Gặp chuyện không giải quyết được, nỗ lực học tập.
Nghiêng nghiêng phía trước, cách khoảng năm mét bên bờ tường, có một cái bóng đang gắng sức chống đỡ một cái bóng khác, hai tay vung lên, dáng dấp thon dài lại nhanh nhẹn nhảy tới trên tường.
Dưới góc tường còn một người đứng nhìn, đè ép cuống họng gọi bậy: "Anh Dã, kéo em lên với."
Bùi Lĩnh nghe ra hai kẻ leo tường này đúng là trùm trường và đàn em Trương Gia Kỳ của cậu ta.
Nhưng Bùi Lĩnh chỉ muốn làm một người đi đường yên lặng đi ngang qua cho nên không hề phát ra chút tiếng động nào, dự định cứ thế lặng lẽ đi qua hai người kia.
"Ai ở đó!"
Cùng với một giọng nam trung niên lớn tiếng đe dọa còn có tia sáng từ đèn pin cầm tay từ đằng xa chiếu lại đây.
"Mẹ nó, là lão Vương.
Nhanh nhanh nhanh, anh Dã cứu em."
"Hai cái chân ngắn của lão Vương sao mà chạy nhanh thế.
Anh Dã, tay em, đứt tay em bây giờ."
Tần Trì Dã trên tường nhỏ miệng chửi đờ mờ, "Tự mày lên đi." Rồi trực tiếp buông tay.
Nếu Trương Gia Kỳ có sức bật như anh Dã thì còn có thể như bây giờ à? Trương Gia Kỳ ở góc tường không rảnh để ý, cánh tay chống đỡ bắt đầu bò lên nhưng lão Vương càng lúc càng đến gần.
Có thể là do chạy gấp quá, ánh sáng từ đèn pin sáng rõ chiếu tới người qua đường Bùi Lĩnh.
"Mẹ nó, Bùi Lĩnh? Cậu đứng đó làm gì? Đến đây lúc nào? Cậu cũng tới trèo tường à?"
Bùi Lĩnh: : ......Không, tôi đi ngang qua thôi.
Cuối cùng Tần Trì Dã từ trên tường nhảy xuống.
Không ai chạy đi, Trương Gia Kỳ vì anh Dã nghĩa khí đang muốn vuốt mông ngựa thì lão Vương đã đến.
Đèn pin cầm tay quét qua hai người bên bồn hoa, một giây sau chuyển một góc 45 độ chiếu sang người qua đường Bùi Lĩnh.
"Ba đứa các em, được lắm." Lão Vương nổi giận đùng đùng, "Đến đây xếp hàng."
Bùi Lĩnh ngược mặt một góc 45 độ nhìn trời rơi nước mặt.
Em chỉ đi ngang qua thôi mà.
Tần Trì Dã và Trương Gia Kỳ từ bồn hoa đi ra.
Lão Vương thấy rõ là ai nói, "Lại là hai cái đứa này.
Tần Trì Dã, em nói xem bao nhiêu lần rồi hả? Trốn tiết học buổi tối lại còn leo tường.
Tường cao như vậy, lỡ té gãy chân thì làm sao?"
"Sao mà té được thầy, chân anh Dã của em dài như thế, sẽ không té-" Trương Gia Kỳ còn chưa chưa nói xong câu.
Chủ nhiệm Vương nổi giận, đừng tưởng ông không nghe thấy câu "hai cái chân ngắn", "Đừng có mà cợt nhả với tôi.
Đàng hoàng đi, Trương Gia Kỳ, thầy còn chưa nói em đâu."
Trương Gia Kỳ câm miệng, chỉnh đốn thái độ.
Chủ nhiệm Vương quay đầu xem xét một người khác, thanh tú lịch sự vừa nhìn đã biết là học sinh ngoan sao lại cũng làm cái việc trèo tường trốn học như thế này, "Em học lớp nào? Tiết tự học sao không lên lớp, ở đây làm gì?"
"Thưa thầy, em lớp 11-2."
Chủ nhiệm Vương chống nạnh tức giận, "Lại là 11-2."
"Thưa thầy, em tên là Bùi Lĩnh.
Hôm nay em làm thủ tục trọ ở trường, buổi chiều tan học về nhà một chuyến thu dọn đồ đạc.
Em vừa mới quay về, đang muốn đi lớp tự học buổi tối ạ." Bùi Lĩnh giải thích với giáo viên.
Cái nồi trèo tường này cậu không đội đâu!
Trương Gia Kỳ nhanh trí, "Đúng đúng đúng, tụi em đi với nhau á thầy."
"Đúng cái gì mà đúng." Chủ nhiệm Vương mới không tin.
Ông nhìn về phía Bùi Lĩnh đang đeo cặp sạch, nhìn cũng vô cùng lễ phép, so sánh với Tần Trì Dã đúng là không giống nhau.
Chủ nhiệm Vương tin bảy, tám phần, mặt mày uy nghiêm, "Trở về thầy sẽ điều tra thêm có phải như vậy hay không.
Em về phòng học trước đi."
Trương Gia Kỳ gấp gáp, "Thầy, tụi em thật sự đi cùng nhau mà.
Đồ đạc của bạn học Tiểu Bùi nhiều quá, tụi em bận giúp bạn."
"Thật à?" Chủ nhiệm Vương cười lạnh một tiếng, "Bạn học nhỏ, em nói xem.
Bùi Lĩnh: "..." Vì sao cứ phải làm khó một người qua đường như tui?
"Đồ của em không nhiều lắm, một người có thể làm xong ạ." Bùi Lĩnh mỉm cười.
Chủ nhiệm Vương sao mà không rõ được, "Trương Gia Kỳ, em còn