Bữa tối cả nhà đi ăn bên ngoài.
Bùi Hồng Hào đã đặt chỗ ở một nhà hàng.
Từ lúc anh trai lên xe thì Tiểu Bồi Tiền đã vô cùng vui vẻ, mè nheo cọ cọ bên cạnh anh trai, lúc nói chuyện miệng lại tự động tăng âm cuối.
Lý Văn Lệ ngồi ghế phụ phía trước đã thành thói quen.
"Cưa cưa, cha nói là hôm nay sẽ đưa chúng ta đi ăn tối đó nha~"
"Tuần này em rất là ngoan ngoan, chăm chú nghe giảng.
Cô giáo khen em giỏi ó ~"
"Em có một đóa fafa nhỏ, còn có gấp sư tử nữa ~"
Tiểu Bồi Tiền xòe tay để đếm phần thưởng mà nhóc nhận được khi đến trường tuần này cho anh trai nghe.
Bùi Lĩnh ừ ừ, thỉnh thoảng xoa xoa đầu Tiểu Bồi Tiền.
Tiểu Bồi Tiền tràn đầy khí lực, vui vẻ cọ cọ dưới lòng bàn tay của anh trai.
Cuối cùng Bùi Hồng Hào nói đã đến nơi.
Lúc xuống xe, đầu Tiểu Bồi Tiền đã xù như tổ quạ.
"Tạo hình kiểu gì thế này." Bùi Hồng Hào trêu ghẹo.
Tiểu Bồi Tiền ưỡn bụng, vô cùng kiêu ngạo nói: "Cưa cưa giúp con làm đó, có đẹp trai không papa?"
"Đẹp trai." Bùi Hồng Hào giơ ngón tay cái, "Anh của con khéo tay quá, đầu con tròn như trái dưa cũng đẹp."
Lý Văn Lệ ở bên cạnh trợn mắt, không biết chồng mình bao nhiêu tuổi rồi mà còn ấu trĩ ngây thơ như vậy.
Nhà hàng này là một nhà hàng xoay tròn trên không, nằm trên tầng hai mươi tám.
Vòng ngoài cùng của toàn bộ nhà hàng giống như một con đường bằng ván kính.
Nó sẽ từ từ quay xung quanh để khách đang dùng bữa có thể ngắm toàn bộ cảnh đêm.
Ở đây chỉ nhận một số khách nhất định, phải đặt trước mới có chỗ.
"Hai đứa có sợ độ cao không?" Bùi Hồng Hào hỏi hai con trai, "Nếu sợ độ cao thì chúng ta ngồi bên trong, chỗ đấy không xoay."
Lý Văn Lệ không sợ độ cao.
Lúc trước yêu đương với Bùi Hồng Hào bà còn không biết mình đang mang thai, chơi trò nhảy dù với Bùi Hồng Hào.
Bọn họ ôm chặt lấy nhau từ trên trời rơi xuống.
Lúc đó vô cùng cao, vô cùng kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, chỉ duy nhất không có sợ hãi.
Bùi Hồng Hào cho bà cảm giác an toàn.
Tiểu Bồi Tiền nhảy dựng lên nói: "Con không sợ nha papa.
Con dũng cảm lắm, con không sợ gì cả." Một đôi mắt tròn long lanh trong sáng nhìn sang anh trai chờ anh trai khen ngợi.
Bùi Lĩnh cẩn thận vuốt mái tóc xù của em trai, vô cùng bình tĩnh nói: "Con sợ."
Cả nhà: ...
"Papa ơi hình như con có hơi sợ một chút." Tiểu Bồi Tiền muốn giống như anh trai.
Bùi Lĩnh suy nghĩ một chút rồi cẩn thận nói: "Độ cao này thì không sao, chỉ là dưới chân trong suốt con có một chút chóng mặt, nhưng cũng không phải vô cùng nghiêm trọng."
"Vậy thôi, chúng ta ngồi bên trong cho chắc." Bùi Hồng Hào nói.
Người một nhà cùng nhau dùng bữa, hai vợ chồng để bọn trẻ gọi đồ ăn.
Chẳng qua Lý Văn Lệ không cho phép Tiểu Bồi Tiền gọi một phần kem lớn.
Tiểu Bồi Tiền thỏa hiệp đồng ý, rồi lại giống như nhóc đáng thường cọ cọ vào người anh trai, nói: "Cưa cưa ~"
Bùi Lĩnh sờ đầu em trai.
Quả nhiên là người một nhà, rất biết làm nũng.
"Giỏi lắm."
Tiểu Bồi Tiền nghĩ là anh trai khen mình hiểu chuyện, vẻ mặt vui vẻ, trong chốc lát đã không thấy nhóc đang thương lúc nãy nữa rồi.
Ăn cơm xong rồi, cả nhà cùng đi xem phim phòng VIP.
Lúc trở về Tiểu Bồi Tiền đã ngủ mất.
Bùi Hồng Hào ôm con trai nhỏ trong ngực, đưa đến phòng trẻ em giúp Tiểu Bồi Tiền tắm rửa.
Dỗ Tiểu Bồi Tiền ngủ xong, Bùi Hồng Hào lên lầu gõ cửa phòng con trai lớn, "Tiểu Lĩnh, là papa đây, con ngủ chưa?"
"Cha, cửa không khóa, cha vào đi." Bùi Lĩnh vừa tắm xong đang định đọc sách.
Bùi Hồng Hào bước vào, tìm một chỗ để ngồi, "Nói với con chuyện của Tống Minh Minh."
"Có nội tình gì sao ạ?" Bùi Lĩnh đoán được.
Lúc ở trong văn phòng Tống Minh Minh nói cậu đáng đời, hiển nhiên cho là trước đó cậu đã làm gì đó.
Bùi Hồng Hào vô cùng vui mừng, cảm thấy con trai thông minh giống mình, nói: "Có người gửi cho nó một bức ảnh, nói con nói xấu lưng nó." Ông chỉ nói như vậy, thậm chí chưa hề nói chuyện cha mẹ Tống Minh Minh ly hôn.
Ông sợ con trai nghe xong trong lòng có gánh nặng, không mấy dễ chịu.
"Có thể tra ra ai làm không ạ?"
Bùi Hồng Hào: "Tài khoản QQ đã bị xóa, cảnh sát đang điều tra.
Con với những bạn học trong lớp có tranh chấp gì không? Hay là liên lụy lợi ích?"
Bùi Lĩnh suy nghĩ một chút, "Nếu vậy thì nhiều lắm, sau này sẽ còn nhiều người ghen tị nữa.
Ai bảo con trai của cha không học hành gì mà vẫn thông minh thi tốt."
Bùi Hồng Hào: ...
Bộ dáng không biết xấu hổ này cũng giống ông, có bản lĩnh lớn.
"Ha ha, con chú ý một chút là được.
Cha sẽ hỏi lại bên cảnh sát."
"Cha, nếu có thể điều tra thì điều tra.
Nếu như tốn thời gian, không cần lãng phí sức lực cảnh sát vào những chuyện nhỏ nhặt như thế này." Giọng điệu Bùi Lĩnh nhẹ nhàng lại thoải mái, "Sau lưng có người nhỏ nhen như vậy, con còn chưa có gì đã ghi hận con.
Chờ con tỏa sáng toàn trường rồi, thậm chí toàn thành phố, sớm muộn thì cũng có ngày lòi đuôi."
"Suy cho cùng, kẻ mạnh luôn thu hút sự ghen tị mà."
Bùi Hồng Hào: ...Cái này còn hăng hái hơn so với lần con trai nói thi vào Thanh Bắc.
"Con trai, cha sẽ không liều mạng như vậy.
Con vui vẻ là được rồi, kết bạn nhiều một chút, thường xuyên ra ngoài chơi.
Con còn đủ tiền tiêu không?" Bùi Hồng Hào vốn đang muốn nói chuyện kết bạn của con trai.
Ông muốn nói lấy tiền kết bạn không đáng tin cậy nhưng bây giờ lại quên mất.
Tiểu Lĩnh chịu nhiều áp lực như vậy, thích ném tiền như vậy thì ném đi, dù sao cũng không phải chuyện gì thương thiên hại lý.
Bùi Lĩnh: "Tiền ạ? Chắc vẫn đủ ạ." Cậu không nhìn số dư trong tài khoản.
"Vậy được, con ngủ sớm đi." Bùi Hồng Hào vỗ vai con trai rồi đứng dậy ra ngoài.
Trở về phòng ngủ, sau khi tắm rửa xong, Bùi Hồng Hào thay đồ ngủ rồi lên giường nhưng cứ lật đi lật lại.
Lý Văn Lệ đang đắp mặt nạ, vừa nhìn đã biết trong lòng chồng mình có việc, nói: "Anh nói đi, làm sao vậy?"
Bùi Hồng Hào làm ăn bên ngoài không ai có thể hiểu được ông, có lúc nhìn Bùi Hồng Hào cười cười vậy thôi cũng đoán không ra.
Nhưng khi trở về nhà, trước mặt Lý Văn Lệ, ông lại trở thành một người dễ dàng bị nhìn thấu, thành khẩn, thấu đáo giống như đổi thành người khác vậy.
"Anh vừa mới nói chuyện với Bùi Lĩnh, gần đây áp lực của nó cũng không ít." Bùi Hồng Hào ngồi dậy.
Nói: "Nó còn nói số người không thích nó có rất nhiều, cũng không có mấy người bạn-này là vì sao vậy?"
Rõ ràng Bùi Lĩnh không nói như vậy nhưng trong lòng cha ruột bao che khuyết điểm thì chuyện này vô cùng nghiêm trọng.
"Chuyện của Tống Minh Minh chính là vì chuyện này.
Em nói xem nếu lúc trước thằng đó có nhiều bạn tốt thì cạnh tranh cũng tăng theo, cùng ai chơi chẳng được."
Trong đầu Lý Văn Lệ nhảy ra một câu, "Mưa móc đều dính phải không?"
"......" Bùi Hồng Hào, "Cũng gần giống vây.
Dù sao bạn bè nhiều, quan hệ nhạt thì nhạt, người quân tử kết giao đạm nhạt như nước (*) không phải sao.
Đó là bởi vì Tiểu Lĩnh đối xử quá tốt với Tống Minh Minh, cái này là cho đi quá mức, một khi không