Là đồng phục của hắn nhưng lại ở trên cơ thể xa lạ.
Hai cái đùi trắng như con gái.
Cảm giác kỳ quái.
Tần Trì Dã theo bản năng dời ánh mắt khỏi cặp đùi kia, giống như chỉ xem nhiều một chút là đang quấy rối đối phương.
Cái quỷ gì.
Rõ ràng ở trên sân bóng, cảnh tượng tiện tay kéo vạt áo lên để lau mồ hồi có thể thấy ở khắp nơi, lúc Tần Trì Dã nhìn thấy những thứ đó chỉ có chướng mắt ghét bỏ chứ chưa bao giờ có cảm xúc thế này - hắn không rõ là gì.
Nhưng ánh mắt dời khỏi cặp đùi của Bùi Lĩnh cũng không còn chỗ nào để nhìn.
Bùi Lĩnh mới tắm xong, tóc chỉ mới khô một nửa hẳn là chỉ vừa mới dùng khăn lau qua, tự nhiên xõa tung rũ xuống.
Khuôn mặt ẩn giấu giữa những sợi tóc chỉ lớn cỡ bàn tay.
Làn da rất trắng, chiếc cằm nhọn, cơ thể như bị cái áo chơi bóng trùm lên.
Kiểu dáng áo rộng rãi, dưới nách cắt sâu, Bùi Lĩnh giơ tay gọi điện thoại một bên người chợt lóe qua sáng lóa.
"Đờ mờ." Tần Trì Dã thấp giọng mắng một câu thô tục.
Hắn không biết mình bị làm sao.
Dù sao chính là khó chịu, rất khó chịu.
Trương Gia Kỳ nói: "Anh Dã đừng tức giận, Bùi Lĩnh tự mình mua áo đấu, không phải nói là bồi thường cho anh sao, là anh không cần..." Cậu nói cái này làm gì.
Tách.
Trên hàng lang ngoại trừ đèn xanh ở lối thoát khẩn cấp, khắp nơi chìm trong bóng tối.
Tắt đèn.
Trương Gia Kỳ lấy điện thoại ra chiếu sáng.
Tần Trì Dã cũng quay đầu bỏ đi.
Trương Gia Kỳ vừa thấy phương hướng lập tức nhẹ nhàng thở ra, còn được còn được, đây là về ký túc xá của bọn họ.
Mới vừa rồi còn tưởng anh Dã muốn xông tới lột áo trên người Bùi Lĩnh ra.
Trước kia anh Dã cũng chưa hề nói mặc áo đụng hàng thì sẽ bị đập, nếu không toàn trường đều mặc đồng phục chẳng phải sẽ tức chết luôn sao.
Nhưng vừa nãy lại sao thế nhỉ? Rõ ràng là tức giận nhưng Trương Gia Kỳ không nghĩ ra.
Thôi không nghĩ nữa, mặc kệ anh Dã.
Tần Trì Dã về đến ký túc xá.
Trong lúc tắm rửa, hắn hiểu rõ sự tức giận vừa rồi thật ra là giận bản thân mình.
Cũng hai cánh tay hay cái chân, có cái gì mà không thể nhìn, có gì mà kỳ quái.
-
"...Tắt đèn rồi, không nói nữa, ngày mai con còn phải đi học.
Cha không có việc gì thì chơi với Tiểu Bồi Tiền đi." Trong điện thoại Bùi Lĩnh mời cha của mình dành một nửa sự quan tâm cho Tiểu Bồi Tiền.
Đừng có quầy rầy cậu học tập.
Bùi Hồng Hào nói, "Bồi Tiền có dì con rồi, cha đã lâu không nói chuyện với con.
Vậy được, con đi ngủ sớm đi."
Kết thúc cuộc nói chuyện, Bùi Hồng Hào tự hào ra mặt, "Tiểu Lĩnh trưởng thành rồi, biết quan tâm em trai, chia sẻ tình anh em, vừa rồi còn nói anh nên quan tâm Tiềm Tiềm hơn.
Không hổ là con trai anh."
"..
Tiểu Lĩnh đúng là rất tốt, nhất là hai ngày nay thay đổi lớn quá, em có chút không tin được." Lý Văn Lệ nhìn chồng mình vui mừng, không cam lòng rớt lại phía sau nói: "Hình như nó cao hơn rồi đúng không? Quần áo có hơi ít, ngày mai em đi mua cho nó chút đồ mới, cũng không biết con nó thích kiểu gì."
Bà không thể bị so sánh được!!
Bùi Hồng Hào nghe vậy, vui vẻ nói: "Em cứ nhìn hết, mấy đứa nhỏ đều thích đồ giới hạn." Đây là kinh nghiệm mua quà của ông, "Chọn cái đắt nhất."
Tiền không là gì cả, gia đình hòa thuận mọi việc hưng thịnh.
-
Hiệu quả của cái màn che giường quả thật rất mạnh.
Bùi Lĩnh nằm sắp trong chăn, bật đèn chế độ bảo vệ mắt.
Cái đèn này là đồ sạc điện, ban ngày cậu đã sạc đầy rồi.
Bùi Lĩnh lấy cuốn sách toán học từ trên giá sách, một tay mở ra đè ép mặt giấy, cắn nắp bút, hai mắt hứng phấn như lóe sáng.
Bộ sách này vẫn còn mới.
Hạnh phúc quá xá.
Một khi bắt đầu học, nhất là còn nằm trong chăn, không hiểu sao Bùi Lĩnh lại có ham muốn học tập mãnh liệt.
Đặc biệt là sau khi tiết tự học buổi tối còn có ban ngày trên lớp đã ngủ đủ, tinh thần Bùi Lĩnh sáng láng, đắc ý làm hai bộ đề thi đại học, ba đề mô phỏng.
Găp được những kiến thức mới khác với những gì mình biết được Bùi Lĩnh càng hưng phấn hơn.
Hì hì hì hì.
Ba giờ sáng, Bùi Lĩnh ngáp một cái, đóng nắp bút rồi mới đi ngủ.
Sáu giờ rưỡi đồng hồ báo thức reo lần thứ nhất.
Bùi Lĩnh mơ mơ màng màng không mở mắt ra được, tắt điện thoại đi.
Cậu còn đặt đồng hồ lúc bảy giờ.
Bảy giờ đúng, đồng hồ báo thức lại reo.
Lần này Bùi Lĩnh mới chậm rãi bò ra khỏi giường.
Cậu lấy quyển sách bên cạnh gối đặt lại trên giá sách, xạc điện cho cái đèn học sau đó thay đồng phục, kéo màn che ra.
"Buổi tối cậu làm gì vậy? Tôi chơi game cứ nghe thấy cậu lẩm bà lẩm bẩm cái gì đó." Chu Hiện cũng vừa mới dậy, đang cởi trần chuẩn bị mặc đồng phục.
Lúc đó hẳn là gặp được kiến thức mới, hưng phấn quá không nhịn được mà lẩm bẩm.
Bùi Lĩnh không muốn nói thậtt.
Không muốn việc mình lén lút học tập, nếu không sao có thể giả vờ làm học thần được nữa!
Học thần sao có thể lén lút học tập!
Thế là cậu đổi chủ đề, hỏi: "Âm thanh lớn lắm hả? Vậy tôi cố gắng khắc chế một chút."
Chu Hiện nghe xong nghĩ tới cái gì đó lập tức nhướng mày, vẻ mặt "anh em tốt tôi hiểu tôi hiểu", nói: "Đều là đàn ông với nhau, không sao cả, không cần khắc chế." Có thể sợ Bùi Lĩnh thẹn thùng xấu hổ, Chu Hiện còn tri kỷ nói thêm: "Tôi đây là người lúc ngủ sẽ ngủ say không biết trời trăng gì, âm thanh của cậu không lớn không sao không sao."
"Hay là tôi nhỏ giọng một chút.
Văn Hàn, tối hôm qua tôi có quầy rầy cậu ngủ không?" Bùi Lĩnh hỏi Hứa Văn Hàn đã sửa soạn xong đang gục xuống bàn học bài.
Hứa Văn Hàn không ngẩng đầu lên, nói: "Buổi tối đi ngủ tôi mang nút tai, không nghe thấy gì cả."
Lúc chuyển vào ký túc xá, Chu Hiện giường đối diện buổi tối sẽ chơi game.
Trước kia Hứa Văn Hàn nhắc nhở rất nhiều lần nên Chu Hiện mang tai nghe đánh nhau.
Chẳng qua chơi đến thỏa thích thì lại lẩm bẩm nói lời thô tục mắng chửi người khác làm Hứa Văn Hàn phải mua nút tai, lúc đi ngủ thì bịt lại.
Cả thế giới đều yên tĩnh.
"Vậy là tốt rồi." Bùi Lĩnh đi ra ban công rửa mặt.
Chu Hiện cũng đi qua, hai người mỗi người một cái bồn rửa mặt.
Chu Hiện ngượng ngùng lại ra vẻ thành thục đưa đẩy lôi kéo làm quen, "Gì nhỉ, Bùi Lĩnh, chúng ta là bạn cùng phòng cũng coi như anh em, cậu có tài nguyên gì tốt, khụ khụ, có thể cho tôi mượn xem không?"
mô phỏng đề thi đại học hả?
Quả thật không tệ, Bùi Lĩnh dùng nước lạnh rửa mặt đầu óc lập tức thanh tỉnh, giật mình hiểu ra.
Chu Hiện hiểu lầm, nhưng việc lén lút học tập thế này-
Bùi Lĩnh ngừng rửa mặt.
Trên mặt hiện ra vẻ khó mở miệng, lại cách một lớp cửa sổ nhìn Hứa Văn Hàn.
Chu Hiện bị dáng vẻ này của Bùi Lĩnh làm cho vô cùng mong chờ.
He he, sắp có đồ tốt rồi.
"Cậu đã nói chúng ta là anh em, tôi cũng không muốn lừa dối cậu." Bùi Lĩnh làm bộ muốn nói lại thôi, mở miệng nói: "Cái tôi xem, không thích hợp để cậu xem." Vẻ mặt Bùi Lĩnh có một chút "chúng ta không giống nhau".
Chu Hiện ngậm kem đánh răng, vô thức mở miệng: "Gì mà không thích hợp-"
"Mẹ nó!!" Chờ khi phản ứng kịp, Chu Hiện khϊếp sợ nhìn về phía Bùi Lĩnh, kem đánh răng phun tung tóe.
Bùi Lĩnh sớm đoán được, né tránh được "công kích" của Chu Hiện, lui về sau hai bước, vô cùng thành ý ngại ngùng nói: "Nếu cậu không tiếp thu được, không muốn làm bạn với tôi tôi cũng hiểu được.
Chỉ hy vọng cậu có thể giúp tôi giữ bí mật."
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, Bùi Lĩnh thế mà lại thích con trai.
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, Bùi Lĩnh thích con trai, chuyện này thế mà lại nói thẳng với mình.
Làm một người đàn ông, hiện tại trong lòng Chu Hiện ngũ vị tạp trần.
Nhưng nghĩa khí thì vẫn phải có, Bùi Lĩnh đã nói như vậy rồi, mình không thể có vẻ còn không bằng Bùi Lĩnh-
Ách, lời này sao cứ kỳ kỳ.
Dù sao không thể kỳ thị.
Chu Hiện cầm khăn mặt lau miệng, cố gắng để bản thân có vẻ bình tĩnh, biểu hiện tự nhiên, nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu.
Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung.
Cậu cũng yên tâm, tôi cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì." Thật ra đại não Chu Hiện bây giờ không có thời gian để tự hỏi, rối loạn lung tung nói không có chút logic.
"Cảm ơn, Chu Hiện.
Cậu là người anh em đầu tiên tôi biết ở ngôi trường này." Bùi Lĩnh mỉm cười.
Cũng là người đầu tiên nói với cậu làm anh em tốt.
Chu Hiện lập tức sinh ra lòng hăng hái vô hạn.
Cậu ta vốn là trai thẳng, thật ra đột nhiên nghe nói bạn cùng phòng thích con trai vẫn có chút khó chịu, nhưng bây giờ hoàn hoàn biến mất.
Tiểu Bùi đã xem mình là anh em tốt, trường học lớn như vậy chỉ có mình mình là bạn bè.
Nếu như mình còn kỳ thị, còn không thông cảm thì có còn là người hay không? Có xứng làm đàn ông hay không!
"Không cần cảm ơi.
Bùi Lĩnh về sau cậu chính là anh em tốt của tớ."
Bùi Lĩnh cười, không phát thẻ người tốt, bởi vì Chu Hiện quả thật cũng không tồi.
Bị hiểu lầm là thích con trai cũng không tính là nói dối.
-
"Bài tập Ngữ Văn sau khi kết thúc tiết đọc bài phải nộp đấy nhé." Đại diện môn Ngữ Văn Lưu Mẫn hô một tiếng.
Cô ngồi ở đằng trước Tô Hạ, bình thường sẽ không hỏi Tô Hạ môn Toán nhưng những lúc thế này lại cao giọng giúp Tô Hạ hô, "Bài tập Toán thì nộp sau tiết một."
Có bạn học cười, "Lưu Mẫn à, cậu lại giúp Tô Hạ thúc giục rồi.
Cậu là người của Tô Hạ à?"
"Đúng đó, Tô Hạ là đại diện môn Toán, cậu đại diện Ngữ Văn hô làm gì?"
Bạn học nam bật ra tiếng cười ái muội, Lưu Mẫn đỏ mặt, đè ép thẹn thùng cao giọng: "Mấy cậu phiền quá đó.
Đừng có nói bậy."
"Bọn tôi đã nói gì đâu, cậu nghĩ