Bùi Hồng Hào đang lái xe, nghe vậy vui vẻ nói qua gương chiếu hậu: "Sao lúc cha thắt cho con con không nói?"
"Con nó có thể nói mà." Lý Văn Lệ vừa nới lỏng nơ ra giúp nhóc, vừa nói: "Chật quá hả? Nếu quần áo mặc không vừa thì con có thể không đi – "
"Không chật không chật nữa." Tiểu Bồi Tiền lắc đầu, tay nhỏ sờ nơ trên cổ của mình, nghiêm túc nói: "Mami, Tiền Tiền thấy nơ không bị thắt chật tí nào."
Lý Văn Lệ: "Anh có nghe chưa."
Bùi Hồng Hào cười lớn đáp: "Mau nhờ mẹ nới lỏng ra cho con đi, đừng để siết chặt quá, đã nói rồi cả nhà chúng ta se cùng đi họp phụ huynh cho anh hai của con mà."
"Thật sao ạ?" Tiểu Bồi Tiền buông tay ra, ngoan ngoãn nhờ mẹ giúp đỡ, đung đưa chân nói: "Nhưng bà ngoại nói trẻ con không thể tham gia họp phụ huynh."
Tối qua Lý Văn Lệ nói chuyện với ba mẹ, hai ông bà thương nhớ cháu trai nên bảo bà đưa điện thoại cho Tiền Tiền.
Lý Văn Lệ đưa điện thoại cho con trai rồi bản thân lo đi làm việc của mình, thỉnh thoảng nhìn sang thì thấy con trai đang nghe điện thoại rất nghiêm túc, lẩm ba lẩm bẩm, ai ngờ là nói về chuyện họp phụ huynh.
"Con ngoan ngoãn nghe lời, cũng ăn mặc rất chín chắn, còn đeo cả nơ nữa, nhưng trẻ con thì không được tham gia họp phụ huynh." Tiểu Bồi Tiền rất buồn, vừa muốn đi gặp anh hai vừa muốn tham gia họp phụ huynh của anh trai, buổi tối trước khi ngủ trong đầu có cả bầu tâm sự.
"Bảo sao em nói mới sáng sớm mà con lại ngoan ngoãn tự dậy, thường ngày toàn là babi mami kêu con dậy thôi." Lý Văn Lệ nói tiếp: "Nếu là bình thường thì đúng thật là trẻ con không được tham gia, chỉ có điều là-"
Tiểu Bồi Tiền đôi mắt sáng ngời đáp: "Thế nhưng anh hai không phải là người bình thường!"
"Anh hai siêu giỏi luôn!"
Lý Văn Lệ: "....Ừm anh hai con giỏi thật." Có thể trêu con xoay vòng vòng, thế mà còn không giỏi sao.
Nói đến đây, Bùi Hồng Hào cảm giác hình như bản thân đã quên mất gì đó, sắc mặt thay đổi, rồi lại nhanh chóng giả vờ như không có việc gì.
Cứ thế đến khi đến trước cổng trường, Bùi Hồng Hào mới dừng xe nói: "Anh quên nói với Tiểu Lĩnh một tiếng rồi, anh đi gọi điện thoại cho con đã."
"..." Lý Văn Lệ có dự cảm không tốt: "Anh và Bồi Tiền thật đúng là ba con."
Bùi Hồng Hào cười cười: "Ruột thịt sao mà không giống được." Ông biết vợ mình đang lo lắng điều gì, bèn nói: "Cả nhà chúng ta cùng tới, Tiểu Lĩnh còn vui mừng không kịp nữa kìa."
Lý Văn Lệ: Không thèm cười nữa.
Nhưng Bùi Hồng Hào không nói trước cho Bùi Lĩnh rằng bà và Bồi Tiền đều đến.
Lý Văn Lệ thật sự có hơi căng thẳng, có lẽ bầu không khí này đã lây cho Tiểu Bồi Tiền nên nhìn nhóc cũng đang rất hồi hộp, chồm người lên khe hở giữa hai ghế ngồi, cúi người vểnh tai nghe lén papa nói chuyện điện thoại.
"Này, con trai cưng – "
Quán mì kéo.
Bùi Lĩnh vừa nghe điện thoại thì câu "con trai cưng à" vang lên ở đầu dây bên kia, cậu đưa điện thoại ra xa hơn một chút, nói: "Cha, cha đừng có kêu thấy ghê vậy chứ, có chuyện gì sao ạ?"
"Haha, con trai của cha thật thông minh." Bùi Hồng Hào cười cười nói: "Hôm nay họp phụ huynh, chúng ta đã đến trước cổng trường rồi."
Trong nháy mắt Bùi Lĩnh hiểu mọi chuyện, "chúng ta" ư, "Vậy cha đợi con một chút, con vừa ăn xong cơm trước cổng trường, hay là mọi người vào trường trước đi?"
"Đợi con đấy, cả nhà chúng ta đi chung." Bùi Hồng Hào cười cười, sau khi cúp điện thoại xong, vừa quay đầu lại liền giật cả mình, sao Tiểu Bồi Tiền lại chen lên đây: "Con không khó chịu hả?"
Tiểu Bồi Tiền lắc đầu, chớp mắt: "Babi ơi, anh hai nói cái rì thế?"
"Anh hai con ăn cơm ở gần đây, nói chúng ta đợi anh hai đi chung." Bùi Hồng Hào xoa đầu của con trai nhỏ, nói với vợ như thế.
Lý Văn Lệ dường như không còn căng thẳng như ban nãy bữa, bà bình tĩnh vén tóc ra sau tai, nói: "Em biết rồi."
"Được ạ, con muốn đến trường với anh hai." Tiểu Bồi Tiền hoan hô, ngoan ngoãn ngồi xuống nói: "Mami, lúc nãy babi làm tóc con rối hết rồi, bây giờ nhìn con còn chỉn chu không ạ? Mami, con muốn soi gương –"
Lý Văn Lệ vốn đang rất bình tĩnh nhưng nghe con trai nói thế bà cũng nghĩ rằng nên kiểm tra lại một chút, thế là xoa mặt Tiểu Bối Tiền.
Tiểu Bồi Tiền rất ngoan ngoãn ngồi yên cho mẹ kiểm tra, bị mẹ xoa xoa chiếc mẹ nhỏ cậu còn lẩm bẩm hát gì đó.
Quán mì kéo.
"Cha tôi và dì dẫn Tiểu Bồi Tiền đến rồi." Bùi Lĩnh thanh toán, hỏi ba người họ: "Các cậu có đi không? Tôi qua đó trước đây."
Tần Trì Dã nói: "Đi chứ, đi chung thôi."
"Đúng vậy, đi chung –" Chu Hiện còn chưa kịp nói xong thì đã bị Trương Gia Kỳ kéo về chỗ ngồi, cậu ta xoay đầu dùng ánh mắt như muốn nói "mày bị khùng hả?" nhìn Trương Gia Kỳ.
Trương Gia Kỳ lại không hề tức giận, Chu Hiện còn đang sững sờ, cậu ta vội nói: "Em với Chu Hiện còn hơi đói, muốn ăn thêm chút gì đó.
Anh Dã, tụi anh ăn xong rồi thì đi trước đi, không cần đợi bọn em."
Tần Trì Dã cũng không định để ý đến Trương Gia Kỳ và Chu Hiện chứ đừng nói đến chuyện đợi hai người bọn họ ăn xong – Kêu Tần Trì Dã cho hai người bọn họ hai cái nắm đấm thì được.
"Kệ bọn họ đi." Tần Trì Dã nói với Bùi Lĩnh đang do dự.
"Được." Bùi Lĩnh ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy chúng ta đi thôi."
Hai người vừa ra khỏi quán ăn, không còn bóng dáng.
Chu Hiện không chịu nổi nữa, thoát khỏi bàn tay đang đè tay cậu ta của Trương Gia Kỳ: "Mày làm gì thế, đừng có sàm sỡ tao nha, tao cảnh cáo đó – "
"Cảnh cáo cái đầu mày ấy." Trương Gia Kỳ ghét bỏ phủi phủi tay, nói: "Cả nhà Bùi Lĩnh đến rồi, nếu bây giờ chúng ta đi chung thì không phải chào hỏi sao."
Chu Hiện ra vẻ đương nhiên đáp: "Thì chào hỏi thôi, bạn bè với nhau cả mà.
Lúc nãy Bùi Lĩnh còn mời chúng ta ăn cơm, chào hỏi thôi thì có sao đâu? Đây chẳng phải điều nên làm à?"
Trương Gia Kỳ tức đến mặt trắng bệch: "Anh Dã và Bùi Lĩnh qua đó chào hỏi, chúng ta chen chân chung vui làm gì chứ."
"Sao chuyện này lại gọi là chen chân chung vui được." Chu Hiện cảm thấy Trương Gia Kỳ thật kì lạ nhưng bây giờ cũng tách nhau ra rồi, cũng không nói được gì, bèn giơ tay gọi thêm một phần sushi và takoyaki.
Trương Gia Kỳ: ...Mày ăn thật à?
"Vậy lấy cho tao thêm một phần cơm unadon nữa." Trương Gia Kỳ cũng gọi thêm.
Chu Hiện: "Mày ăn hết không vậy? Tao cũng muốn ăn cái đó nhưng ăn không hết, hay mày chia tao một phần đi?"
"Tao sợ ăn chung với mày thì sẽ bị lây cái đần của mày mất, thôi chia thì chia vậy." Một mình Trương Gia Kỳ cũng ăn không hết, cậu ta vừa ăn một bát mì kéo rồi.
Chu Hiện đang định mắng người vì Trương Gia Kỳ dám mắng cậu ta đần nhưng nghe Trương Gia Kỳ nói chia cơm unadon cho cậu ta ăn cùng thì nuốt ngược lời nói vào trong.
Ai biểu Trương Gia Kỳ nói chuyện ấp a ấp úng ai mà hiểu cho được chứ, cha và dì của Bùi Lĩnh đến, anh Tần liền qua đó gặp mặt –
!
Chu Hiện ngậm một miệng cơm unadon, uống một ngụm nước nuốt trọn xuống, vội nói: "Trương Gia Kỳ, có phải ban nãy ý mày muốn nói là anh Tần và