Cậu Ấy Giống Như Mặt Trời

Chương 1


trước sau

“Câu này chọn C.”

Có một chàng trai đang sống trong cơ thể tôi.

Cậu ấy nói mình là thủ khoa của tỉnh An Giang trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm 2023.

Tôi bật cười, bây giờ mới là năm 2022, lấy đâu ra thủ khoa của năm 2023 chứ?

Nhất định là gần đây áp lực học tập quá lớn, cho nên mới xuất hiện ảo giác.

Cho đến khi cậu ấy điều khiển cơ thể tôi và giành vị trí đứng đầu, học sinh toàn trường đều bùng nổ!

1

“Lâm Kiều, học không giỏi chỉ là vấn đề về năng lực, còn gian lận là vấn đề về tư cách.”

Giáo viên chủ nhiệm nhìn tôi khinh thường.

Tôi siết chặt góc áo đồng phục, cúi đầu không nói.

Thứ hạng tốt nhất trước đây của tôi là 789.

Mặc dù kết quả thi lần này không phải là kết quả thật của tôi nhưng tôi không gian lận.

Chính chàng trai đó đã tự quyết định và đi thi thay tôi!

Nhưng tôi có thể nói sự thật sao?

Sẽ bị coi là tâm thần rồi bị bắt đi mất!

"Em mau giải thích đi! Đồ ngốc, đứa nào gian lận vậy? Cố Hoành tôi mà cần phải gian lận mới đạt được hạng nhất sao?"

Tôi phớt lờ cậu ấy.

Mặc dù anh chàng này học giỏi nhưng tính tình lại khá nóng nảy.

Một lời không hợp liền chử.i th.ề, khi tâm trạng không vui còn có thể dùng da.o dùng sú.ng.

Một thiếu niên đầy giận dữ.

"Lâm Kiều, tôi ra lệnh cho em lập tức làm rõ ràng, nếu không tôi thay em đánh ông ta đấy."

“Đừng!” Tôi lập tức ngăn cản, sợ cậu ấy phát điên.

Tâm trí cậu ấy rất mạnh mẽ, có thể giành quyền kiểm soát cơ thể tôi theo ý muốn bất cứ lúc nào.

Chỉ là cậu ấy rất chán ghét cơ thể con gái này, cậu ấy nói không quen làm con gái, sợ “bà dì” đến nên vẫn luôn để tôi kiểm soát được cơ thể của chính mình.

"Vậy nói cho ông ta biết em không có gian lận." Cố Hoành lại ra lệnh.

"Ừm."

Tôi hít sâu một hơi, hơi ngước lên: “Thưa thầy, em không gian lận.”

Tôi nói rất khẽ.

Cố Hoành lại không vui.

"Em có thể tự tin một chút được không?!"

"Biết rồi."

Tôi cũng muốn trở nên tự tin hơn, nhưng ở ngôi trường cấp 3 nơi điểm số được xem là tất cả, tôi không thể tự tin được.

"Thôi quên đi, ngốc chế.t đi được!" Cố Hoành cay đắng mắng một tiếng.

Vẻ mặt nghiêm túc của giáo viên chủ nhiệm đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

“Em không chép bài thì có thể đứng đầu toàn trường sao?” Ông ấy nhìn tôi gần như mỉa mai.

Ngay lập tức, tôi cúi đầu không dám nhìn ông ấy.

"Được, gọi phụ huynh em đến đây, tôi cùng bọn họ nói chuyện." Mặt ông ấy lạnh tanh, nói với tôi.

Trái tim tôi run lên, nếu vì chuyện này mà gọi cho phụ huynh.

Tôi rất có thể sẽ không bao giờ được đi học nữa.

Nếu tôi không được nhận vào trường trọng điểm tỉnh này nhờ chỉ tiêu cắt giảm thì bố mẹ tôi đã không chu cấp tiền cho tôi học cấp ba.

Những gì họ thường nói là, tôi học không được, tốt hơn hết là sớm ra ngoài làm việc, kiếm nhiều tiền hơn, đừng lãng phí thời gian mấy năm vào những thứ vô bổ này.

Sau này, khi tôi vào cấp ba, điểm số của tôi lần sau không bằng lần trước.

Có vẻ như đã thực sự chứng minh lời nói của họ.

Nhưng tôi không thừa nhận thất bại, tôi không muốn chỉ chấp nhận số phận của mình như thế này.

Mỗi ngày tôi đều chăm chỉ xem lại các câu hỏi và học thuộc lòng kiến thức, tôi rõ ràng đã nắm vững các dạng câu hỏi đó, nhưng cứ đến ngày thi tôi lại quên mất và điểm số của tôi không bao giờ được cải thiện.

Ông trời thật bất công.

Giang Dĩ Thần lớp 11-1, lên lớp thường đọc sách ngoại khóa và chơi bóng rổ sau giờ học, nhưng cậu ta vẫn là người đứng đầu lớp.

Dù tôi có cố gắng thế nào thì thứ hạng vẫn luôn đếm ngược từ dưới lên.

Nỗi sợ hãi khi phải nghỉ học khiến tôi quên cả việc đáp lại lời thầy giáo.

Trong nháy mắt, Cố Hoành mắng chửi và kiểm soát cơ thể tôi.

"Thầy có bằng chứng em gian lận không?"

"Động một tí là đòi gọi phụ huynh. Thầy là đứa trẻ ba tuổi sao? Không nói được thì bắt đầu gọi viện trợ bên ngoài?"

"Chỉ dựa vào độ khó của kỳ thi này, em còn cần gian lận mới có thể giành được hạng nhất sao? Thầy coi thường ai vậy!"

"Em, thái độ của em như vậy là sao?" Thầy Lý bị thái độ của "tôi" chọc tức, nói không trôi chảy.

"Cố Hoành, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?"

Có phải anh chàng này chê sự việc vẫn chưa đủ lớn?

Anh muốn tôi bị đuổi học sao?

"Tôi đang dạy dỗ giáo viên dùng mắt ch.ó nhìn người này!" Ý thức về công lý của Cố Hoành tràn ngập.

Trong lòng tôi rất sợ.

Xong đời rồi.

Cậu ấy đem lời trong lòng nói ra khỏi miệng rồi.

Thầy Lý sẽ không tha cho tôi, việc gọi phụ huynh là không tránh được rồi.

Số phận tương lai làm công nhân nhà máy đang vẫy gọi tôi.

"Bạn học Lâm Kiều, thái độ của em rất tệ, tôi nói cho em biết, sẽ không đơn giản là gọi điện thoại cho phụ huynh đâu."

Sắc mặt thầy Lý rất khó coi, đứng lên nói, "Tôi phải gọi lãnh đạo nhà trường đến đây, để họ xem lại tư cách học sinh của em."

"Thầy gọi hiệu trường đến đây vừa lúc, em muốn hỏi ông ấy, vì sao thầy cứ luôn chắc chắn rằng em gian lận!"

“Em còn già mồm, nếu em không chép bài có thể giành được hạng nhất sao?” Thầy Lý khinh thường nói.

"Em mỗi ngày đều thức khuya học tập, đương nhiên có thể." Cố Hoành bĩu môi, thản nhiên nói: "Nếu thầy vẫn không tin, có thể đưa cho em một bộ đề bất kỳ xem xem em có làm được hay không!"

Thầy Lý đã bị sốc trước vẻ ngoài tự tin của "tôi".

Ông ấy suy nghĩ một chút, cười lạnh một tiếng rồi trở lại chỗ ngồi, từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ đề mô phỏng đề thi của năm ba trung học.

"Nếu em có thể làm đúng tất cả, tôi sẽ tin rằng em không gian lận."

Bạn phải biết rằng tôi chỉ là học sinh lớp 11, đương nhiên tôi không thể làm đúng tất cả các câu hỏi thi thử của lớp 12 rồi.

Ngay cả khi Cố Hoành thực sự là học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau, cũng sẽ rất khó đạt được điểm tuyệt đối.

Cố Hoành lẳng lặng nhìn thầy Lý với vẻ mặt khinh thường, cầm bài thi lên lắc lắc, khóe miệng nhếch lên, "Thầy mở to mắt ra nhìn cho kỹ, hôm nay thầy sẽ thấy thế nào là...nữ thiên tài chân chính!"

2

Vụ tranh cãi trước đó đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Lời nhận xét tự tin của Cố Hoành khiến tất cả các giáo viên khác trong văn phòng đều xúm lại.

Tôi thực sự muốn nhắm mắt lại và nằm trên mặt đất giả chế.t.

Nhưng bây giờ tôi đã mất quyền kiểm soát cơ thể.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Hoành sử dụng cơ thể của mình một cách cao thượng để lấy điểm tuyệt đối.

Mọi người đều bị sốc.

Đôi mắt của thầy Lý mở to trong sự hoài nghi.

“Cái này, sao có thể?” Bài thi thử này được đặc biệt chuẩn bị cho các lớp trọng điểm, nó khó hơn so với các bài thi thật của những năm trước.

Làm thế nào một người luôn đứng bét lại có thể trả lời đúng tất cả các câu hỏi chỉ trong nửa giờ.

Ông ấy nhìn tôi với vẻ mặt cáu kỉnh, "Chắc chắn em đã học thuộc đáp án!"

"Thầy nói đùa gì vậy!" Cố Hoành cười lạnh một tiếng: "Lớn tuổi như vậy rồi cũng không biết xấu hổ!"

Thầy Lý đỏ mặt ngay lập tức.

Rốt cuộc, rất nhiều đồng nghiệp trong văn phòng đang nhìn vào ông ấy, việc vu khống học sinh của mình học thuộc đáp án mà không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào là điều quá khó chấp nhận.

"Thầy giáo, em có thể đi được chưa?" Cố Hoành khiêu khích nói.

Thầy Lý lặng lẽ gật đầu.

Cậu ấy cười nham hiểm rồi bước ra khỏi cửa.

“Bạn hoc Lâm, đợi đã.” Vừa ra khỏi văn phòng, liền có người đuổi theo “tôi”.

Cố Hoành quay đầu lại, nhìn thấy cô Hàn, chủ nhiệm lớp 11-1 đang nhìn tôi với nụ cười trên môi.

"Có gì mau nói." Cố Hoành giật giật cằm.

“Em có muốn chuyển đến lớp của tôi không?” Cô Hàn chân thành mở lời mời.

Cố Hoành sửng sốt một chút, sau đó nhìn thoáng qua trong cửa, "Cô nói cho ông ta biết trước đi, sau đó tới tìm em!"

“Yên tâm đi.” Cô Hàn ra hiệu OK.

Cố Hoành hờ hững nhún vai, đi về phía giảng đường.

Sau khi rời khỏi tòa nhà văn phòng, tôi lập tức phản đối: "Trả cơ thể lại cho tôi!"

"Ồn cái gì?!" Cố Hoành không kiên nhẫn nói, "Nếu không phải vì em quá nhát gan, em cho rằng tôi muốn làm con gái sao!"

“Tôi cũng không nhờ cậu giúp tôi làm bài thi!” Nếu không phải cậu ấy khoe khoang, Thầy Lý cũng sẽ không để ý tới tôi, một học sinh không có cảm giác tồn tại này!

Tôi trời sinh sợ ánh đèn sân khấu.

Kết quả thì hay rồi, nơi nào có cậu ấy nơi đó có ánh đèn sân khấu!

"Em phải nghe tôi nói, phải thay đổi đáp án. Về phần tôi, mấy ngày nay đều làm con gái, nhất là khi em còn đang trong kỳ kinh nguyệt."

Cố Hoành nói xong, mặt tôi vô thức đỏ lên.

Chỉ sau đó tôi mới nhận ra rằng tôi đã có thể tự do kiểm soát cơ thể của mình.

"Tôi trả lại cho em! Tôi không muốn làm con gái nữa!" Cố Hoành kiêu ngạo nói.

Đột nhiên, một quả bóng rổ bay qua đây và đáp xuống chân tôi.

Tôi đang do dự không biết có nên cầm lên không thì chợt có người nhận ra tôi.

"Cậu là Lâm Kiều, là Lâm Kiều lớp 11-3 thi đứng nhất toàn trường!"

"Giang Dật Thần, mau nhìn kìa, là Lâm Kiều lớp 11-3, tổng điểm cao hơn cậu 18 điểm!"

Cách đó không xa, có người đi
theo bạn học đang nói chuyện đó.

Khi tôi nghe thấy tên của Giang Dĩ Thần, tôi đã giật mình một cách khó hiểu.

Khẽ quay người lại, Giang Dĩ Thần được bao quanh bởi một số bạn học nam, đang nhìn về phía tôi.

Tôi theo bản năng muốn nhìn đi chỗ khác.

“Hạng nhất, ném bóng qua đây!” Một cậu bạn hét lên với tôi.

Tôi nhìn xuống quả bóng, tự hỏi liệu mình có nên ngoan ngoãn ném nó lại hay không.

Cố Hoành trong đầu tôi đột nhiên cảnh cáo: "Đừng để ý tới tên kia! Hắn không phải người tốt!"

"A?" Tôi kinh ngạc hỏi: "Ý của cậu là Giang Dật Thần?"

"Là hắn, tên tra nam!" Cố Hoành tức giận mắng.

Tôi không nói nên lời.

Cậu ấy nhận ra Giang Dĩ Thần sao?!

Tại sao trong miệng cậu ấy, Giang Dĩ Thần lại trở thành một tên tra nam?

Tuy nhiên, tôi thực sự không muốn để ý đến cậu ta, thế giới của tôi cách Giang Dĩ Thần quá xa!

Tôi đã từ bỏ ý nghĩ đấy từ lâu rồi.

Tôi nhấc chân lướt nhẹ qua quả bóng rổ rồi bước đi không ngoảnh lại.

Một tiếng huýt sáo vang lên từ phía sau.

Và những trò đùa nhàm chán từ các bạn học nam đó.

"Giang Dĩ Thần, cậu bị hạng nhất ngó lơ rồi!"

"Ha ha ha, Giang đại soái ca của chúng ta cũng không hấp dẫn lắm đâu!"

"..."

Âm thanh xa dần theo bước chân của tôi.

Cho đến khi tôi trở lại lớp học.

Cố Hoành rất vui vẻ nói: "Lâm Kiều, làm rất tốt! Đối xử với một tên tra nam nhất định phải tàn nhẫn như vậy."

"Đừng nói nhảm." Tôi và Giang Dĩ Thần vốn không quen thuộc chút nào, được chứ?

Tại sao cậu ấy cứ khăng khăng rằng tôi có liên quan đến cậu ta vậy.

3

Chỗ ngồi trong lớp được sắp xếp theo thứ hạng.

Chỗ ngồi của tôi là hàng cuối cùng bên trái gần cửa sổ.

Bạn cùng bàn với tôi là một cậu bạn đẹp trai, ăn mặc bảnh bao tên là Tần Phát Đạt, người ta nói rằng gia đình cậu ta sở hữu một khu mỏ.

Khi thấy tôi quay lại, cậu ta cười và nói đùa: "Hạng nhất của chúng ta đã trở lại rồi!"

Dứt lời, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía tôi.

Tôi lập tức cúi đầu xấu hổ.

Cố Hoành tức giận quát: "Tự tin lên, đừng nhát gan!"

“Tôi cũng không phải anh, có thể không nhát gan sao?” Dù sao tôi thật sự không phải là người làm bài thi.

Và từ lúc công bố điểm, các bạn trong lớp nhìn tôi lạ lắm.

Tần Phát Đạt đứng dậy và để tôi trở lại chỗ ngồi của mình, lúc đó tôi mới nhìn thấy hai từ được viết bằng phấn trên chiếc bàn ban đầu sạch sẽ.

"Gian lận."

Có nghĩa là thứ hạng của tôi là do gian lận mà có.

Không ai tin rằng tôi có thể đứng đầu trong kỳ thi mà không gian lận.

Tôi im lặng lấy tay áo lau sạch phấn viết, cảm thấy tồi tệ đến mức không thở được.

"Tôi không viết nó." Tần Phát Đạt giải thích.

“Ừm, tôi biết.” Tôi đương nhiên biết cậu ta sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy.

Cậu ta là một phú nhị đại giàu có, chỉ biết ngủ trong lớp và tự cao tự đại đến nỗi thậm chí còn không thèm viết tên mình trong kỳ thi, vì vậy cậu ta sẽ không thèm quan tâm đến thứ hạng của mình.

Thấy giọng điệu bình tĩnh của tôi, Tần Phát Đạt không biết xấu hổ tiến lại gần tôi và cười nói: "Có điều, cậu quá không thú vị rồi, có đáp án mà cũng không cho anh em chép chung!"

“Tôi không chép.” Tôi nhìn cậu ta nghiêm túc nói.

Tần Phát Đạt sửng sốt một lúc, "Được rồi, cậu không chép."

Dáng vẻ của cậu ta rõ ràng là không tin.

Thực ra, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không tin.

“Tránh xa hắn ra!” Cố Hoành lại khó chịu.

Cậu ấy khó chịu hơn hai mươi lần một ngày.

Tôi không muốn nói chuyện với cậu ấy nữa.

Nếu không phải bởi vì cậu ấy khoe khoang thì tôi cũng sẽ không bị cả lớp tra khảo tội gian lận.

Vốn dĩ đứng cuối bảng đã đủ để khiến mọi người coi thường tôi rồi nhưng bây giờ ngay cả sự tôn trọng cơ bản nhất cũng không còn nữa.

“Loại phú nhị đại chỉ biết ăn chơi vui vẻ này sẽ làm em hư mất!” Thấy tôi phớt lờ cậu ấy, Cố Hoành bắt đầu nghiêm túc nói.

Tôi tiếp tục giả vờ không nghe thấy.

Cố Hoành nóng nảy, "Lâm Kiều, tôi sẽ không hại em."

“Đến giờ học rồi, im đi.” Tôi tức giận nói.

Cố Hoành lập tức câm miệng.

Thầy Lý, giáo viên chủ nhiệm lớp bước vào lớp với một chồng bài kiểm tra.

Ánh mắt của ông ấy cố ý rơi vào trên người tôi, ông ấy nói: "Lần này bảng xếp hạng đã công bố, mọi người chắc đã biết hết rồi, học sinh áp chót lớp chúng ta lần này đạt được hạng nhất toàn trường."

Sau khi lời nói của ông ấy nói ra, cả lớp im lặng.

Tôi chỉ cảm thấy những ánh mắt nghi ngờ và khinh thường.

Thầy Lý rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, tiếp tục nhếch khóe miệng nói: "Tôi cho rằng thành tích của học sinh này quá tốt, ở lại lớp 3 của chúng ta cũng có chút không công bằng."

Ông dừng một chút, lại nhìn tôi: "Lâm Kiều, thu dọn đồ đạc rồi trực tiếp đến lớp 1 đi!"

Cả lớp bàng hoàng.

Bao gồm cả tôi.

Người duy nhất hưng phấn chính là Cố Hoành.

"Tốt lắm, Lâm Kiều, chúng ta đến lớp 1 sẽ có cơ hội chạy nước rút đến Thanh Bắc."

"..." Ai muốn chạy nước rút đến Thanh Bắc chứ!

Mục tiêu của tôi là đại học chính quy bình thường!

“Em gái tôi còn đang học tiểu học.” Cố Hoành nghiêm túc giải thích.

Tôi sắp phát điên mất!

Lớp 1 là một lớp có cơ sở vững chắc, ban đầu được tuyển chọn độc lập, mọi người trong lớp đều là học sinh ưu tú, tiến độ giảng bài của giáo viên thường rất nhanh.

Nghe nói nhiều học sinh trong đó đã học xong chương trình cấp 3 rồi.

Tôi đến đó chưa chắc đã nghe giảng hiểu.

“Yên tâm đi, tôi sẽ giúp em.” Cố Hoành như hiểu được lo lắng của tôi, nhiệt tình biểu đạt muốn giúp tôi.

“Chẳng lẽ cậu còn muốn giúp tôi thi đại học?” Nếu cậu ấy giúp tôi thi, thủ khoa 2023 có khi sẽ là tôi?

Cố Hoành trầm mặc.

Thấy tôi đã lâu không động đậy, thầy Lý sốt ruột thúc giục: “Lâm Kiều, em không còn là học sinh lớp 3 của chúng tôi nữa, đừng chiếm bàn ghế của lớp chúng tôi.”

"Đúng vậy, số 1 toàn trường, lớp 3 của chúng tôi không chứa nổi."

"Mau chuyển đi, nếu mang đi quá nhiều sách, chúng tôi sẽ giúp cậu."

"..."

Mọi người vừa nói hết câu này đến câu khác, họ thay phiên nhau đuổi tôi đi.

Cửa lớp bị nhẹ nhàng đẩy ra, ngay sau đó một giọng nói lười biếng vang lên ở cửa.

"Lâm Kiều thu dọn xong chưa? Cô Hàn bảo tôi qua giúp cậu." 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện