Phiên ngoại 《 Cố Hoành thời không song song 》
1
Vào ngày 13 tháng 3 năm 2031, tôi đang đi công tác ở Hoa Kỳ thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ cảnh sát.
Cảnh sát nói rằng bạn gái Lâm Kiều của tôi đã để lại một bức thư tuyệt mệnh bên bờ sông rồi nhảy xuống.
Tim tôi lỡ nhịp, nghĩ rằng đó là một cuộc gọi chơi khăm.
Nhưng ngay sau đó, em trai của Lâm Kiều là Lâm Đông cũng gọi điện cho tôi.
Trong điện thoại, thằng nhóc nói với tôi với giọng run run: “Chị gái em mất rồi.”
Một thời gian dài, tôi như người mất hồn, như một xác chế.t về nước tham dự đám tang.
Sau đó tôi tiếp tục quay lại trường để giảng bài, làm nghiên cứu.
Như thể không có gì xảy ra.
2
Lâm Kiều và tôi gặp nhau trong bệnh viện.
Vào mùa hè năm 2028, tôi vô tình bị gãy chân.
Cô ấy là y tá chăm sóc cho tôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã có cảm giác rất quen thuộc.
Dường như mọi đường nét trên khuôn mặt cô ấy đều rất hợp thẩm mỹ của tôi.
Khi lần đầu tiên cô ấy vén chăn và đặt ống thông tiểu cho tôi, tôi đã không nhịn được mà đỏ mặt.
Sau đó, mỗi đêm tôi đều mơ về cô ấy.
Tôi thông minh như vậy, tất nhiên phát hiện có gì đó không ổn rồi.
Sau khi xác định rằng tôi thực sự thích cô ấy, tôi đã dũng cảm tỏ tình.
Tôi hỏi cô ấy xem có muốn làm bạn gái của tôi không.
Cô ấy hơi ngạc nhiên, có lẽ bị dọa sợ bởi sự thẳng thắn của tôi.
Lúc đầu, tôi đã gửi WeChat nhưng cô ấy không trả lời.
Nhưng tôi là người rất kiên trì.
Cuối cùng, cô ấy rất khó chịu với tôi nên đã gật đầu và đồng ý cho tôi theo đuổi.
Trước khi quyết định đến với nhau, cô ấy thú nhận với tôi rằng cô ấy bị trầm cảm và đã uống thuốc điều trị, hỏi tôi có thấy phiền không.
Tôi nói, thật ra tôi cũng bị bệnh.
Sắc mặt cô ấy lập tức tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, hỏi: "Bệnh gì?"
Cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên mà không hiểu chút hài hước nào của tôi, vì vậy tôi đã nói với cô ấy về khoa học, cho cô ấy biết bạn trai tương lai của mình là người có tài giỏi như thế nào.
Sau khi nghe điều này, cuối cùng khuôn mặt cô ấy cũng lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
"Thì ra anh là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó."
“Năm đó tôi cũng thi đại học, nhưng chỉ thi vào một trường đại học bình thường thôi.” Cô ấy có chút xấu hổ nói: “Tôi định tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh của trường anh.”
“Vậy tại sao em lại không thi?"
Tôi hơi tò mò.
Cô sửng sốt một giây, sau đó lắc đầu, “Quên đi, chuyện cũng qua rồi.”
Tôi cũng không hỏi nữa, dù sao cũng mới xác định quan hệ, hỏi nhiều quá sẽ rất bất lịch sự.
3
Khi chúng tôi xác định mối quan hệ của mình, cả hai chúng tôi đều rất bận rộn.
Không có nhiều thời gian để hẹn hò.
Nhưng chúng tôi vẫn cố gắng sắp xếp thời gian để đi du lịch, hẹn hò và xem phim cùng nhau.
Ba năm bên nhau, chúng tôi đã có rất nhiều khoảnh khắc đẹp.
Có đôi khi, Lâm Kiều sẽ chủ động hôn tôi, cô ấy nói, giá như em biết anh sớm hơn.
Lúc này, tôi sẽ làm nũng nói: “Bây giờ gặp anh cũng không muộn!”
“Ừm, không muộn.”
Người phụ nữ dối trá nói không muộn này, nhân lúc tôi đi công tác ở Hoa Kỳ đã uống hết nửa lọ thuốc ngủ.
Đó là những gì bác sĩ kê đơn cho chứng mất ngủ của cô ấy.
Kết quả là cô ấy đã bí mật giấu diếm nó.
Người phụ nữ dối trá này, một bên nói yêu tôi, một bên lại trốn tôi đi tìm cái chế.t.
Tôi hận cô ấy đến mức trái tim cũng đau đớn.
4
Bức thư tuyệt mệnh của Lâm Kiều chỉ có một câu.
"Em thực sự rất muốn ngủ ngon, hãy tha thứ cho em, Cố Hoành."
Bố mẹ của Lâm Kiều đã khóc rất nhiều, em trai Lâm Đông của cô ấy ngày nào cũng trong tình trạng như người mất hồn.
Sau đó, tôi mất liên lạc với tất cả bọn họ.
5
Vào ngày 13 tháng 3 năm 2032, tròn một năm kể từ khi Lâm Kiều rời khỏi thế giới này.
Tôi đến viếng mộ cô ấy.
Tôi thấy Lâm Đông ở đó trong bộ quần áo rách rưới.
Cậu ấy uống rượu và trông không tỉnh táo lắm.
Khi nhìn thấy tôi, cậu ấy cười mỉa mai, "Khó trách anh vẫn nhớ chị ấy."
Tôi không trả lời, Lâm Kiều luôn thờ ơ với người em trai Lâm Đông này.
Không chỉ với Lâm Đông, mà còn với tất cả mọi người trong gia đình.
Ngay cả trong dịp Tết, cô ấy thà ở nhà thuê còn hơn về nhà.
Tôi có thể cảm nhận được rằng tình yêu mà cô ấy đã nhận được từ khi còn là một đứa trẻ ít đến đáng thương.
Kết quả là tôi cũng không thích gia đình cô ấy lắm.
Lâm Đông cười ha ha, đột nhiên lại khóc.
“Không quay đầu được nữa, anh, làm sao bây giờ, một người chỉ cần phạm sai lầm một lần, mãi mãi không thể quay đầu.”
Cậu ấy khóc lóc rất thương tâm, căn bản không để ý trên quần áo có vết máu.
Cho đến khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Cậu ấy hốt hoảng đứng dậy, đặt vào tay tôi một cuốn nhật ký cũ.
“Thay em bảo quản nó cẩn thận.”
6
Lâm Đông bị bắt.
Tội cố ý gây thương tích.
Người cậu ấy làm bị thương tên là Giang Dĩ Thần.
Một cựu sinh viên ở trường đại học của tôi, kết hôn với con gái trưởng khoa của chúng tôi.
Sau khi tốt nghiệp, hắn ta mở một công ty Internet và trở thành người nổi tiếng trên mạng nhờ ngoại hình xuất chúng.
Ngày ngày lên Weibo thể hiện tình cảm.
Hắn có hơn 10 triệu fan ca ngợi là người chồng quốc dân.
Tôi không biết tại sao Lâm Đông lại lao vào đánh hắn ta, thậm chí bằng một con dao?!
Cho đến khi tôi mở cuốn nhật ký của Lâm Kiều ra.
7
Nếu Lâm Đông không đâm Giang Dĩ Thần trước.
Tôi nghĩ bây giờ chính tôi là người đang bị cảnh sát bắt
giữ.
Trong nhật ký của Lâm Kiều, cô ấy ghi lại tất cả những gì giữa cô ấy và Giang Dĩ Thần khi ở bên nhau.
Từ trung học đến khi tốt nghiệp đại học.
Lúc tôi tỏ tình với cô ấy, cô ấy đã hoàn toàn bị Giang Dĩ Thần bỏ rơi rồi.
Vì yêu cầu của Giang Dĩ Thần, mối quan hệ của họ đã được giữ kín.
Lâm Kiều luôn cẩn thận duy trì mối quan hệ này nhưng liên tục bị từ chối công khai vì không đủ tốt.
Cô ấy đã cố gắng hết sức và cuối cùng cũng nhận được thông báo nhập học hệ nghiên cứu sinh của Thanh Hoa, khi cô ấy kích động muốn nói với người kia.
Giang Dĩ Thần nói: "Lâm Kiều, đừng ngốc nữa. Tôi thích em quá ít, ít đến mức tôi không thể ở bên em cả đời được."
Lâm Kiều khóc lóc, hỏi: "Làm thế nào anh mới thích em nhiều hơn?"
“Dù em có cố gắng thế nào cũng vô ích, bởi vì em không đủ thông minh."
Lâm Kiều viết trong nhật ký của mình, đây là những lời tàn nhẫn nhất mà cô ấy từng nghe trong đời.
Cũng chính sau sự cố này, Lâm Kiều bị bệnh.
Mất ngủ cả đêm, tóc rụng rất nhiều.
8
Cuốn nhật ký rất dài, từ khi học trung học đến khi tốt nghiệp đại học.
Sau khi chia tay với Giang Dĩ Thần, cô ấy không cập nhật nữa.
Ngoài mối tình ngầm với Giang Dĩ Thần, cuốn nhật ký còn ghi lại nhiều khoảnh khắc khiến cô ấy hối hận.
Dưới sự dạy kèm của Giang Dĩ Thần, khi điểm số của cô ấy được cải thiện lần đầu tiên, cô ấy đã không dũng cảm bảo vệ mình khi đối mặt với nghi vấn gian lận của giáo viên.
Cô ấy viết trong nhật ký: "Tôi thực sự ghét bản thân hèn nhát như vậy. Giá như trong người tôi có một nhân cách dũng cảm khác thì tốt biết mấy. Cô ấy sẽ dũng cảm đứng lên và nói lên tiếng nói của mình chứ đừng vô dụng như tôi."
Bị bố mẹ la mắng hết lần này đến lần khác, khiến cô phải bỏ học và đi tìm việc làm.
Lâm Kiều đã viết trong nhật ký của mình: "Nếu tôi trở nên tốt hơn, họ sẽ sẵn sàng dành cho tôi một số tình yêu mà họ đã dành cho em trai tôi. Tôi thực sự muốn trở thành một Lâm Kiều xuất sắc, người sẽ được bố mẹ tôi yêu thích."
Khi điểm thi đại học được công bố, người bạn duy nhất của cô ấy là Từ Nhược Phi trượt đại học, cô viết trong nhật ký: "Tôi đã quá quan tâm đến bản thân và tình yêu. Nếu tôi có thể giúp đỡ cô ấy nhiều hơn, có phải tôi sẽ có thể cùng cô ấy đi học không? Sao tôi có thể ích kỷ như vậy chứ?!"
Sau đó, cô gái tên Từ Nhược Phi này đã chế.t trong một vụ tai nạn xe hai năm trước.
Lâm Kiều có mặt tại hiện trường và tận mắt chứng kiến cảnh người bạn thân nhất của mình bị ô tô đâm.
Sau tai nạn đó, cô ấy lại bắt đầu mất ngủ cả đêm. Nửa đêm thường bí mật ngồi một mình ngoài ban công khóc.
Sau đó, cô ấy đã viết trong nhật ký của mình: "Mấy người không yêu tôi cũng không sao, tôi đã có Giang Dĩ Thần. Anh ấy chắc chắn sẽ luôn yêu tôi đúng không?"
Thật đáng tiếc, sự cứu rỗi mà Lâm Kiều nghĩ, thật ra lại là địa ngục.
9
Sau khi đọc xong nhật ký, tôi mất ngủ mấy đêm liền.
Sau đó, tôi tìm thấy những viên thuốc ngủ còn xót lại của Lâm Kiều ở nhà.
Sau khi ăn xong, tôi cảm thấy rất buồn ngủ, ý thức của tôi đã thức dậy trong cơ thể của Lâm Kiều đang học cấp ba.
Bất cứ khi nào tôi cảm thấy cô ấy cần tôi, tôi liền trở thành cô ấy.
Tuy nhiên, để làm nổi bật sức mạnh của mình, tôi đã nói dối cô ấy rằng tôi có thể điều khiển cơ thể cô ấy theo ý muốn.
Cô ấy thực sự tin nó?!
Cô ấy thật quá dễ lừa, khó trách tên cặn bã kia lại thành công.
Lần này, có tôi ở đây, một tên cặn bã cũng không thể lại gần cô ấy!
Trong thời gian và không gian mới này, tất cả những bất bình và hối tiếc của cô ấy đều sẽ được bù đắp.
Và cô ấy, dưới sự thúc giục của tôi, đã sống một cuộc sống lý tưởng của mình.
Sinh viên đại học dũng cảm, kiên quyết, đầy ánh dương và tốt bụng - Lâm Kiều.
[Hoàn phiên ngoại]