Trong văn phòng xa hoa, người đàn ông mày rậm, sống mũi cao thẳng đang cụp mắt nhìn tài liệu trên tay.
Anh không tạo cho người ta cảm giác công kích, bí bách nhưng ngược lại trông như một thiếu niên ngoan ngoãn.
Nếu không phải trên người anh khoác lên bộ tây trang tối màu, khó có ai nhận ra người đàn ông này lại là chiến thần thương trường, tổng giám đốc tập đoàn DL cự người ngàn dặm.
Làn da trắng ngần cùng cánh môi hồng nhuận của anh khiến trợ lý Trần đối diện cũng phải ngẩn người: Mẹ nó! Boss có cần phải trêu ngươi như vậy không? Nếu không phải vì tiền cậu ta nhất định nộp đơn xin nghỉ ngay.
Đừng có giỡn cả dòng họ còn chờ anh nối dõi tông đường đây.
Lúc này trong đầu anh đang thương lượng với hệ thống: “Cậu chắc đây là nhiệm vụ cuối cùng chứ?”
777 đã nói lời này không dưới trăm lần nhưng anh ta vẫn không chịu nghe: “Tôi thề được chưa? Nếu tôi nói dối cậu suốt 10 kiếp chủ nhân không nhớ ra tôi.”
Có thể với người khác lời thề này của hệ thống hết sức nực cười, nhưng anh lại tin đây đã là lời thề độc nhất của nó rồi.
Chỉ anh mới biết 777 này sùng bái chủ nhân nó tới mức nào.
Anh nghe vậy bất giác dịu giọng: “Cậu nói đi, nhiệm vụ lần này thế nào?”
777 chậm rãi lên tiếng: “Như thường lệ thôi, cậu là nam chính nắm giữ khí vận mạnh nhất của thế giới này, chỉ có cậu mới đủ năng lực bảo vệ nữ chính khỏi tay nữ phụ nghịch tập.
Thực hiện một nguyện vọng của nữ chính.
Nhưng nhớ cậu phải giữ nguyên tính cách, hành động, suy nghĩ của nhân vật, không thể khiến người khác nhận ra điểm bất thường.”
Anh thiếu kiên nhẫn xua tay: “Biết rồi, cậu dông dài thật đấy!”
Hệ thống gắt gỏng: “Đào Bách! Nữ chính các thế giới trước đều không hài lòng về cậu.”
Đào Bách cũng không để 777 được đằng chân lên đằng đầu: “Này! Cậu quá đáng lắm rồi đấy! Không một ai trên đời này xứng đáng với người hoàn mỹ không chút khiếm khuyết như tôi.
Yêu sao? Cậu cất ngay cái ý nghĩ hoang đường đấy đi! Còn lâu.”
777 biết rõ cái tính dát vàng lên mặt này của anh, cũng không biết học ở đâu ra: “Tùy cậu.
Nhưng nhớ để nữ chính sát bên cạnh cậu 24/24, nữ phụ lần này trùng sinh không dễ đối phó đâu.
Còn cả người mê đắm cô ta Mạc Doãn, cậu đừng coi thường anh ta.”
Đào Bách im lặng xem như tiếp thu lời hệ thống.
Anh ngẩng đầu nhìn trợ lý Trần: “Từ nay về sau, chuyện cơm trưa của tôi do lễ tân mới phụ trách.
Gần đây khối lượng công việc lớn, cậu không cần lo những chuyện nhỏ nhặt này.”
Trần Sinh kinh ngạc há hốc mồm, phải biết sếp của anh ta chẳng hề lương thiện chút nào, nay đột nhiên đối xử tốt với mình như vậy lẽ nào, sếp thích mình?
Anh bất giác nhớ đến lịch sử tình trường như trang giấy trắng của boss bất giác run rẩy.
Đào Bách thấy đối phương còn đờ đẫn tại chỗ, lớn tiếng quát: “Cậu ngây người ra đó làm gì? Mắc đẻ không đi được à? Còn không mau phân phó cho lễ tân mới đi.”
Mớ suy nghĩ viển vông của anh ta vô tình bị cái miệng độc địa của boss dập tắt, ngoài mặt vẫn tỏ thái độ trung thành: “Vâng thưa sếp, tôi đi ngay đây.”
Hệ thống lên tiếng nhắc nhở: “Cậu đang đi ngược lại hình tượng nhân vật vốn có rồi đấy.
Nếu tiếp tục cậu nhất định gặp xui xẻo.
Tôi chưa thấy nhiệm vụ giả nào phản nghịch như cậu.”
Đào Bách không để tâm, anh đứng lên đi về phía cửa sổ sát đất nhìn con đường tấc đất tấc vàng bên dưới, âm thầm vạch ra kế hoạch nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Bên này Trần Sinh thắc mắc suốt đường đi, thái độ của sếp hôm nay thật kỳ lạ, tác phong không giống thường ngày chút nào.
Lúc này, anh đã đến bàn lễ tân dưới sảnh, gõ tay lên mặt bàn: “Này nhân viên mới! Cô tên gì?”
Đối phương là một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa, mang theo hơi thở tràn ngập thanh xuân.
Cô mặc áo sơ mi cách điệu cùng chiếc váy công sở màu xám dài vừa chạm gối.
Nhìn phong cách của cô, hiển nhiên là một nữ sinh mới tốt nghiệp, kinh nghiệm sống ít ỏi đối diện với Trần Sinh hết sức lúng túng: “Chào trợ lý Trần, tôi… tôi là Tô Lam.
Rất vui được quen biết anh.”
Trần Sinh rõ ràng không hứng thú với cô, anh phớt lờ đối phương đang giơ tay ra: “Từ nay cơm trưa của tổng giám đốc sẽ do cô phụ trách.”
Tô Lâm sửng sốt chỉ tay vào người mình: “Tôi… tôi?”
Anh gật đầu: “Đúng vậy! Giờ cũng gần tới giờ cơm trưa, cô qua nhà hàng bên cạnh mua đồ ăn cho boss là vừa.
Nhớ mang lên