Thấy Tô Ca bất tỉnh đột ngột, hệ thống sốt sắng trong đầu đánh thức cô ấy: “Tô Ca! Có chuyện gì với cậu vậy? Mau tỉnh lại! Tô Ca!”
Không biết có phải tiếng của 777 quá lớn hay còn nguyên nhân gì khác, Tô Ca đang trong cơn mộng mị giật mình thức giấc.
Cô bật người dậy hít thở thật sâu cứ như người vừa mất hết oxy.
777 kinh ngạc chứng kiến hết thảy, không khỏi lo lắng cho cô: “Cậu làm sao vậy? Sao đột nhiên lại ngất đi!”
Trong đầu Tô Ca lúc này lóe lên một suy nghĩ: Hệ thống lại lừa mình!
Giọng cô không cao không thấp nhưng bất giác khiến đối phương rùng mình: “777! Đào Bách là ai?”
Hệ thống có tật giật mình: “Sao cậu hỏi kỳ vậy? Đào Bách còn không phải bạn trai của Lâm Nhan sao? Chẳng lẽ mới ngủ một tiếng cậu lại mất trí nhớ?”
“Gì? Mới chỉ 1 tiếng?” Tô Ca cứ ngỡ mình vừa trải qua một đời, vậy mà chỉ mất một giờ đồng hồ.
Cô híp mắt hỏi hệ thống: “Cậu không tò mò vừa rồi tôi trong lúc bất tỉnh đã thấy cái gì ư?”
777 khó hiểu: “Dù sao cũng chỉ là giấc mơ, cậu có cần thần bí vậy không?”
Tô Ca ngửa đầu bật cười: “Vậy sao? Nhưng tôi lại thấy vô cùng chân thật.
Trong mơ có cậu, có Đào Bách, có ba chị em Tô Lam, Tô Kiều còn có cả… tôi?”
Âm thanh hệ thống phát ra có chút run rẩy: “Cậu… cậu biết gì rồi?”
Tô Ca vốn còn đang mơ hồ, không rõ cô gái đáng thương trong giấc mơ có phải là mình không, thì lời vừa rồi của 777 đã hoàn toàn chứng thực.
Cô không phẫn nộ, chỉ thờ ơ nằm dài trên giường, hai cánh tay chống ra sau đầu: “Tôi nghĩ cậu vẫn nên tự tìm những món đồ còn lại thì hơn.
Tôi không giúp được cậu.”
Hệ thống tự nhận mình sai nên nhất thời không biết phải nói tiếp thế nào.
Sự trầm mặc của đối phương khiến cô chán nản.
Một lát sau, 777 chậm rãi lên tiếng: “Tôi phải làm sao cậu mới chịu tha thứ, tiếp tục giúp tôi tìm đồ?”
Tô Ca bật cười: “Cậu đừng tỏ ra miễn cưỡng như vậy.
Cậu thử đặt vào vị trí của tôi xem xem cảm giác sẽ như thế nào? Tôi làm trâu làm ngựa bất chấp giúp đỡ cậu, cậu lại hết lần này đến lần khác lừa gạt tôi!”
Hệ thống biết cô đang khó chịu trong lòng đành đổi sang hướng khác: “Cậu không sợ chết sao? Nếu không tìm ra những món đồ đó cả cậu và Lâm Nhan đều phải chết.”
Có lẽ bị giấc mơ vừa rồi ám ảnh, cô dường như hờ hững hơn ngày thường: “Chết? Nực cười! Có lẽ cậu không biết từ khi có ý thức tôi đã muốn chết rồi! Dù tôi sinh ra trong gia đình êm ấm nhưng có một tiềm thức vô hình nào đó nói với tôi rằng tôi không phải.
Cũng luôn có thứ gì đó trong bóng tối nói rằng Đào Bách đang lợi dụng tôi! Cậu ta cần thứ gì đó từ tôi nên hết lòng đối xử tốt với tôi.
Gia đình tôi cũng vậy, bạn bè tôi cũng vậy, tất cả những gì họ làm vì tôi đều có mục đích.
Đầu tôi chỉ muốn nổ tung lên.
Tôi sắp