Lý Vân sau khi đưa Đào Húc vào bệnh viện kiểm tra, lập tức quay xe tới nhà Tô Ca.
Người dân Minh Thành thường bàn tán về vị chủ nhân căn penthouse bên trong tòa nhà W.
Sở dĩ nơi này nổi tiếng vì vị trí tọa lạc ngay trung tâm thành phố cùng với vẻ ngoài xa hoa, choáng ngợp của nó.
Có người nói đó là bất động sản của một hộ nhà giàu mới nổi, cũng có người cho rằng là của một vị quan chức cấp cao trong chính phủ.
Nhưng chẳng ai ngờ được, người thật sự nắm quyền sở hữu căn penthouse lại là cô gái trẻ đang ngồi trên sô pha lướt máy tính bảng này.
Bên cạnh cô là Lý Vân, đối diện là Lý Phi và Lý Khiêm.
Bầu không khí trông vô cùng hài hòa, tựa như buổi tụ họp của những người bạn thân thiết.
Thế nhưng nội dung cuộc trò chuyện lại một lời khó nói hết.
Tô Ca chăm chú vào màn hình, không ngẩng đầu nhìn ba người họ: “Đã theo dõi nhiều năm như vậy, lão già này vẫn không để chúng ta bắt thóp được.
Đúng là lợi hại.”
Lý Phi vo tròn viên đá phong thủy trên tay: “Cũng không phải không có manh mối.”
Vừa dứt lời, những người còn lại đồng loạt dán mắt vào anh.
Lý Vân trực tiếp hỏi: “Manh mối gì? Sao giờ cậu mới nói chúng tôi biết?”
Lý Phi xua tay: “Cũng chỉ mới phát hiện gần đây.
Nhưng dù đã biết tôi cũng chẳng làm được gì.”
Lý Khiêm không chút nương tay vỗ bốp lên đầu anh: “Biết thì nói đại đi, cứ úp úp mở mở, có tin tôi đánh chết cậu không?”
Lý Phi lườm đối phương nhưng cũng không có ý định đánh trả: “Chắc mọi người đều không ngờ tù giam bọn trẻ ngay trong nhà lão ta.”
Lý Vân hớn hở: “Cuối cùng ngày này cũng tới! Vậy thì thực hiện bước tiếp theo thôi.”
“Không được.
Tôi còn chưa nói hết.” Lý Phi lắc đầu.
“Chuyện gì?” Tô Ca lên tiếng.
“Mặc dù biết trong nhà của hắn là lồ ng giam bọn trẻ, nhưng đây lại là một mật đạo.
Ngoại trừ lão ta và Đào Húc.
Không một ai biết lối vào chính xác.”
Lý Khiêm cau mày: “Nếu vậy bọn trẻ bị đưa vào bằng cách nào? Chẳng lẽ thuộc hạ của ông ta cũng không biết?”
Lý Phi kiên nhẫn giải đáp: “Đương nhiên là biết, nhưng trọng điểm chúng ta không biết những tên thuộc hạ đó là ai.
Nếu bắt được bọn chúng thì dễ nói rồi.
Người chúng ta có thể moi được tin tức chỉ có Đào Húc.”
Ba người đồng loạt nhìn về phía Tô Ca, khiến cô sởn gai óc: “Nhìn tôi làm gì? Chuyện trên đời này tôi giỏi nhất là kiếm tiền, dở nhất chính là thả thính.
Đâu phải mấy người không thấy, tôi mất nhiều thời gian như vậy cậu ta chỉ một lòng một dạ với Tô Cẩn Nhi.
Tôi biết làm sao được?”
Lý Phi cười khiếm nhã: “Còn không phải cô chưa ngủ với cậu ta sao.
Tin tôi đi! Đàn ông mà! Lên giường rồi chuyện gì cũng dễ nói.”
Lý Vân chụp lấy cốc nước trên bàn ném thẳng về phía anh ta: “Cậu còn nói thêm lời nào tôi cắt lưỡi cậu!”
Ngược lại Tô Ca hết sức bình tĩnh, cô cong môi cười: “Dạo này kinh tế khó khăn, thức ăn cho mấy bé cưng của tôi cũng gần hết, nếu ném cậu vào đó chắc cũng đủ tiết kiệm chi phí ăn uống 1 ngày của bọn nhỏ.”
Lý Phi sững người, mặt tái xanh: “Đừng nói với tôi… cô đang nhắc tới đám chó săn toàn thân bốc mùi đó?”
Tô Ca không phủ nhận.
Lý Phi nuốt nước bọt, cười đổi chủ đề: “Tôi đùa thôi, tôi thấy đã đến lúc cô công bố thân phận rồi.”
“Không được!” Lúc này Lý Vân và Lý Khiêm ăn ý đến lạ, đồng loạt ngăn cản.
“Như vậy rất nguy hiểm.
Sở dĩ lão ta không động đến Tô Ca là vì hắn cho rằng cô ấy không có sức uy hiếp.
Nhưng nếu biết thân phận thật sự của cô, ông ta nhất định sẽ giết người diệt khẩu.”
Tô Ca lắc đầu: “Đây chính là hiệu quả chúng ta cần.
Nếu ông ta không manh động còn lâu mới để chúng ta bắt lấy sơ hở.
Chúng ta đợi lâu lắm rồi.
Vả lại, chỉ khi thân phận của tôi đủ lớn mới có thể vạch trần bộ mặt giả dối của lão ta.”
Lý Vân và Lý Khiêm im lặng vài giây cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Vậy cậu muốn khi nào công bố?”
Tô Ca cười: “Lễ Đính hôn của Đào Húc và Tô Cẩn Nhi không phải rất náo nhiệt sao? Vậy tôi chia sẻ chút náo nhiệt chắc không sao chứ?”
Lý Vân cười xấu xa: “Ai dô, cuối cùng cậu cũng biết ghen à? Tiểu tình nhân lấy người khác, cậu muốn cho Đào Húc hối hận vì bỏ lỡ mình phải không?”
“Nếu không phải cậu ta là đồng lõa, tôi cũng không muốn lôi người này vào.
Dù sao cũng chỉ là một thiếu niên xốc nổi.”
Lý Vân bỉu môi: “Cậu thì lớn hơn cậu ta bao nhiêu chứ!”
Lý Khiêm đột nhiên nhớ ra: “Còn chuyện Phùng Huy là thế nào? Trên báo viết loạn cô đang để mắt đến cậu ta, dùng ngàn vàn khó mua được.”
Tô Ca cười khẩy: “Mặc kệ đi! Dù sao đây cũng là hình tượng chúng ta muốn xây dựng để tránh Đào Húc nghi ngờ.
Ai bảo sức hút của bà đây quá lớn chứ!”
Cả ba người còn lại đồng loạt câm nín.
Bên này Đào Bách vẫn không hiểu nổi chuyện Tô Ca chê mình già.
“777, tôi muốn xem độ hảo cảm của Tô Ca.”
Hệ thống sửng sốt: Đó! Lại nữa! Không phải đã mất trí