777 không ngừng lải nhải bên tai anh: “Đào Bách cậu có đang nghiêm túc làm nhiệm vụ không hả? Đã nhiều ngày cậu không theo dõi sát sao nữ chính rồi.
Lỡ cô ấy xảy ra chuyện gì thì sao?”
Đào Bách cười ha hả: “Đều đã trưởng thành rồi, có phải là con nít đâu mà cần người trông trẻ.
Đợi cô ta gặp chuyện nguy hiểm đến lúc đó cậu hãy báo cho tôi.
Giờ tôi đang bận.”
Hệ thống nuốt không nổi cơn tức này: “Bận? Bận nấu ăn? Cậu làm nhiệm vụ hay thi nữ công gia chánh? Bình thường đều để người giúp việc làm cơm, nay cậu bị gì? Rảnh quá tranh công với người giúp việc à?”
Đào Bách không thèm quan tâm tới cậu, chăm chú làm việc của mình.
Đào Húc trở về nhìn cảnh đối phương mang tạp dề bận bịu trong bếp, còn tưởng chính mình bị hoa mắt: “Anh? Người giúp việc đâu, sao lại để anh tự xuống bếp?”
Dù Đào Bách chẳng cảm thấy người này có gì đáng ghét, nhưng thiết lập nhân vật là như vậy anh buộc phải làm theo: “Liên quan gì tới cậu!”
Đào Húc cũng quen anh trai luôn khắc nghiệt với mình, không nói tiếp, cụp mắt bước lên phòng.
Đi được nửa đường, tiếng chuông di động vang lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Anh sợ Đào Bách khó chịu vội vàng bắt máy: “Alô?”
Đào Bách vốn không quan tâm nhưng nghe đến cái tên Tô Ca lập tức tiến lại gần để nghe rõ hơn.
Đầu bên kia vang lên một giọng nữ êm tai: “Chiều nay tôi muốn gặp cậu, đừng đến muộn.”
Mỗi câu chữ đều chẳng có chút cảm xúc nào, ngược lại còn khiến người nghe khó chịu vì thái độ ra lệnh.
Nhưng dường như Đào Húc đã quen, không chút do dự lập tức đồng ý: “Được.
Em biết rồi.”
Vừa tắt máy, anh quay đầu lại liền gặp phải Đào Bách: “Anh có chuyện gì à?”
Đào Bách cười hì hì phủi phủi vai đối phương: “Áo cậu dính gì kìa, tôi giúp cậu lấy xuống.
Sạch rồi đó.”
Đào Húc rõ ràng không tin nhưng cũng không nói gì, tiếp tục lên lầu.
Dựa vào mối quan hệ, Đào Bách biết được Tô Ca đang ở phim trường quay bộ Nhân tâm chiến.
Nhưng điều khiến anh khó chịu là tên mặt trắng Phùng Huy cũng ở đó.
Đào Bách lập tức mang theo đồ ăn do mình chuẩn bị lái xe tới phim trường.
Vừa bước vào anh đã thấy cô nằm nhàn nhã trên ghế lười, bên dưới tán cây, ánh mắt nhìn Phùng Huy chăm chú.
Đào Bách cố trấn an mình hít một hơi thật sâu, nở nụ cười hiền lành.
Anh tiến về phía Tô Ca, thoải mái kéo ghế ngồi bên cạnh.
“Đẹp chứ?”.
ngôn tình hài
Tô Ca theo bản năng lắc đầu: “Cũng bình thường, còn không bằng Đào Húc.”
Đào Bách trong lòng nổi lửa nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như không: “Vậy giữa Đào Húc và Đào Bách ai đẹp hơn?”
“Đương nhiên là…” Tô Ca nhận ra có chỗ không đúng lập tức quay sang nhìn thấy gương mặt phóng đại của Đào Bách.
“Sao anh lại ở đây?”
Đào Bách cong môi cười: “Đương nhiên là theo đuổi cô.”
Tô Ca cau mày: “Anh rảnh lắm à? Sao không quay phim đi.”
Đào Bách làm bộ tủi thân: “Hết tiền.”
Anh thật biết cách chọc tức cô.
Cô lười để ý đến anh, tiếp tục theo giỏi quá trình quay phim.
Đào Bách không bỏ qua chuyện vừa rồi, vẫn hỏi tới cùng: “Cô chưa trả lời xong câu hỏi trước đó của tôi đâu.”
Tô Ca im lặng.
Anh thấy vậy cũng không nản lòng: “Rốt cuộc giữa tôi với Đào Húc ai đẹp hơn?”
Đây là lần đầu tiên anh quan tâm vẻ ngoài của mình đến vậy.
Tô Ca quay sang lườm anh: “Anh đẹp hơn được chưa?”
Đào Bách cười đắc ý.
Nhưng câu sau của cô lại khiến anh suy sụp: “Dù vậy so với anh tôi thấy Đào Húc thuận mắt hơn.”
Nói rồi cô đứng dậy định rời đi.
Đào Bách vội kéo tay cô lại: “Cô định đi đâu?”
Tô Ca gỡ tay anh ra: “Ăn cơm.”
Hai mắt anh sáng rực: “Thật trùng hợp, tôi có mang cơm theo cho cô đây.”
Tô Ca sửng sốt chỉ vào mình: “Cho tôi? Tôi với anh đâu thân đến vậy?”
Đào Bách cười hề hề kéo cô ngồi xuống, mở hộp đựng thức ăn bày ra trên bàn nhỏ.
Nhìn một bàn phong phú như vậy, cô có chút nghi ngờ: “Chắc không phải đạo diễn Đào nấu chứ?”
Đào Bách cũng không nhận: “Đáng tiếc không phải, phúc lợi đó chỉ có bạn gái tôi mới được thôi.”
Tô Ca không để mình chịu thiệt, nhìn đối phương vài giây sau đó cầm đũa lên ăn.
Nhìn tốc độ gắp của cô cũng biết cô khá hài lòng.
Đào Bách thấy vậy lòng vui như nở hoa, bắt đầu ăn cùng cô.
“Anh chưa ăn sao?”
Đào Bách tỏ vẻ uất ức: “Biết cô ở đây tôi lập tức chạy tới, thời giờ đâu mà ăn trưa.”
Tô Ca nghe vậy tiếp tục ăn phần của mình, dù sao cũng là đồ của người ta cô đâu thể nào cấm, cô còn rất biết điều đấy.
Người trong đoàn phim vẫn luôn chú ý động tĩnh chỗ hai người họ, xì xào bàn tán không ngớt.
Thế là vài tiếng sau trên mạng đầy rẫy tin đồn: đạo diễn Đào vì tiền đích thân ra trận, Tô Ca và Đào Bách, Người tình của CEO Ảnh,…
Nhưng hai người này lại không quan tâm, chỉ tập trung vào đồ ăn ngon trước mắt.
777 đang giả chết đột nhiên ngoi lên: “Không xong rồi! Tô Cẩn Nhi gặp nguy hiểm! Cậu tới đường Bắc cứu người nhanh lên, còn chần chừ là không kịp đó!”
Đào Bách đứng bật dậy nội tâm chửi thề, vội vàng chạy đi.
Tô Ca cũng ngơ ngác nhìn theo nhưng không định gọi lại.
Hệ thống trong đầu hối thúc khiến anh cũng choáng váng theo, trong vòng 5 phút đã chạy tới con