Tô Ca được vệ sĩ bảo hộ lên xe riêng, suốt dọc đường bị phóng viên chặn hỏi cô cũng không buồn lên tiếng, dáng vẻ lạnh lùng mệt mỏi khác xa ngày thường.
Cô ngồi vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, vài giây sau chợt nhận ra bất thường, lập tức cảnh giác quay sang bên cạnh.
Tô Ca thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bình thản trở lại: “Xuống xe!”
Người bên cạnh cười hì hì, làm như không nghe thấy cô nói, dang tay cười cợt nhả: “Nhìn em mệt mỏi như vậy, có muốn ôm một cái tiếp sức không?”
Đáy lòng Tô Ca run rẩy thầm mắng chửi đối phương: “Đạo diễn Đào! Chúng ta không thân! Mời anh lập tức rời khỏi xe!”
Đào Bách chẳng những không tức giận ngược lại cười càng thêm rạng rỡ: “Em biết là tôi sẽ không làm theo.
Tôi bám theo em cho tới khi em đồng ý bao nuôi tôi thì thôi.”
Tô Ca tựa người vào lưng ghế, ánh mắt đảo qua anh rồi lạnh nhạt lên tiếng: “Anh không giống người thiếu tiền, mục đích của anh là gì?”
Đào Bách thản nhiên đáp lời: “A! Bị em phát hiện rồi! Thật ra tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”
Phụt!
Lý Vân ngồi ở ghế lái phụ không nhịn nổi bật cười.
Nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Tô Ca, cô lập tức thức thời im lặng.
Cô đột nhiên hỏi lại: “Còn giờ thì sao? Đừng quên một tiếng trước tôi vừa tố cáo ba ruột của anh.”
Đào Bách sửng sốt, nhưng cũng không quá lâu để thốt lên lời kinh thiên động địa: “Tôi bất hiếu quen rồi.
Nếu là sự thật, chuyện ông ấy ngồi tù cũng không phải lỗi của cô.”
“Nếu giữa tôi và ông ấy bắt buộc một người phải chết, anh chọn ai?” Lúc nói lời này, vẻ mặt của Tô Ca toát lên sự hờ hững, dường nhưng chỉ là một câu cảm thán bâng quơ.
Đáy lòng 777 run sợ: “Tôi đã nói rồi! Một nhân vật phản diện như cô ta sao có thể hiền lành được chứ! Cậu nhìn xem cậu đang yêu thích loại người gì kìa.”
Nhưng trái ngược với nó, Đào Bách lại nghiêm túc trả lời cô: “So với ông ấy, tôi càng để tâm đ ến sự an toàn của cô hơn.”
Tâm trạng của Tô Ca vẫn không bị lời này làm cho cảm động: “Dù phải đổi lấy mạng anh?”
Đào Bách không chút do dự: “Phải!”
Cô nhếch môi nói một lời không ai hiểu, nhưng ánh mắt cô lại sáng rực lạ thường: “Anh nhớ ra rồi.
Bọn họ thật vô dụng.”
“Ý em là sao?” Đào Bách hốt hoảng, dường như muốn nghe chính miệng cô khẳng định điều gì đó.
Tô Ca lúc này khác xa vẻ lạnh nhạt ban đầu, chủ động dịch người lại gần, tựa đầu lên vai anh: “Tùy anh.
Em hơi mệt muốn nghỉ một lát.”
Cõi lòng Đào Bách đầy ắp, trong đầu như vô số pháo hoa vỡ tung, ánh mắt nhìn cô thêm phần dịu dàng: “Ừm.”
Tô Ca ngoài miệng nói muốn nghỉ ngơi, thật ra đang liên lạc với hệ thống, nhưng nội dung là gì chính Đào Bách cũng không rõ.
“Đào Bách không thích hợp! Sau thế giới này cậu đưa anh ấy trở về đi.
Chuyện còn lại ta tự giải quyết.”
777 hốt hoảng vội vàng ngăn cản: “Chủ nhân! Tuyệt đối không được! Tinh thần lực của ngài đã suy yếu chỉ còn một hơi tàn, nếu không phải dựa vào thu thập mảnh vỡ tinh thần lực của ngài ở mỗi thế giới, chủ nhân đã...”
Tô Ca hiểu hơn ai hết: “Ta biết! Nhưng cậu thấy Đào Bách có thể hoàn thành nhiệm vụ sao? Anh ta quá cảm tính, chúng ta cũng không còn nhiều thời gian.
Tính mạng của ta để tự ta cứu lấy.”
Hệ thống cuối cùng không còn lời nào để nói, chỉ biết than thở: “Nhưng chỉ cần hắn ta phát hiện ngài sẽ chết.
Tôi thực sự không muốn ngài chết chút nào! Hu hu!”
“Quyết định vậy đi!” Tô Ca không cho 777 thời gian thích ứng, lập tức cắt đứt liên lạc, lúc này cô thật sự mệt mỏi, liền ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh dậy, đập vào mắt là cơ ngực rộng lớn của người đàn ông.
Cô thoáng cử động, lập tức bị đối phương ôm chặt.
Đào Bách vuốt tóc cô trấn an: “Còn sớm lắm em ngủ tiếp đi.”
Tô Ca vẫn tiếp tục cựa quậy: “Nóng! Anh thả tôi ra đã.”
Đào Bách hiện tại cố chấp lạ thường: “Để anh hạ nhiệt độ.
Muốn anh buông ra tuyệt