777 lườm cô khinh bỉ lên tiếng: “Thế giới của chúng tôi không có người bỉ ổi vô sỉ như cậu, chúng tôi không cần thiết phải sáng tạo những từ này.”
Tô Ca trong đầu đã bị hệ thống chọc cười đến tức bụng.
Hệ thống có lòng tốt nhắc nhở: “Này! Tần Minh không giải ra kìa.
Cậu ở đó còn nhiều chuyện.”
Tô Ca quay lại chuyện chính: “Đề bài này đúng là không sai.
Không tin cậu có thể xem thử.”
Tần Minh khó tin nhìn cô, ngay lập tức nhận lấy tờ đáp án trên tay đối phương: “Cậu vậy mà giải ba cách? Nhưng mà đáp án này có chút…”
Đa số người trong Hội học sinh hả hê nhìn cô ôm bụng cười.
Đào Bách nhìn biểu cảm sinh động của Tần Minh, hiếm khi tò mò giật lấy tờ giấy.
Cách giải độc đáo này của Tô Ca anh nhìn có chút quen mắt.
Lâm Nhan cũng thường làm vậy, cô ấy than đề thi học kỳ quá dễ, nhưng đứng lên nộp bài sớm sẽ khiến các bạn bị phân tâm, đành phải nhàm chán ngồi giải nhiều cách khác nhau.
Thế nhưng đáp án của Tô Ca cả ba đều như một 34,111111?
Vậy cũng gọi là đáp án sao?
Tô Ca bật cười: “Nhìn hai cậu kìa.
Ai quy định đáp án không phải số thập phân? Không phải các cậu giải không ra mà là vì các cậu không tự tin vào chính mình.
Quá rập khuôn, hết sức cứng nhắc.”
Thấy cả hai đều ngỡ ngàng, cô lấy bút viết xuống một con số khác.
307/9
“Con số này thì sao? Thuận mắt các cậu hơn rồi chứ.”
Tần Minh vỡ lẽ: “Hóa ra là vậy.
Cậu thông minh thật đấy.
Tôi không tin cậu chỉ trong vài ngày mà giỏi lên được.
Có phải trước đây cậu luôn che giấu năng lực thật sự?”
Tô Ca hất cằm về phía Đào Bách: “Cậu ta biết đấy! Cậu đi mà hỏi cậu ấy.
Tớ đủ điều kiện vào Hội học sinh chưa hả Hội trưởng?”
Đào Bách bị nhắc đến tên bất giác cứng người: “Được.
Chúc mừng cậu gia nhập Hội học sinh.”
Tô Ca không vui không buồn, dường như cô đã biết trước kết quả, thoải mái vươn tay, sau đó quay lưng rời đi: “Cảm ơn các cậu.
Mệt quá đi mất.
Phải về ngủ bù mới được.”
Cô cứ thế rời đi nhưng không hề biết câu nói trước đó đã làm mọi người âm thầm suy đoán mối quan hệ giữa Tô Ca và Đào Bách.
Có người còn mạnh dạn cho rằng cô bỏ bùa khiến Đào Bách cắm sừng Lâm Nhan.
Lời đồn ngày một đi xa gần như biến hóa muôn hình vạn trạng.
Nhưng người gây ra điều đó lại nhàn nhã bỏ đi không chút bận tâm.
“Tô Ca, tìm chỗ nấp mau lên!” Hệ thống trong đầu cô gấp gáp nhắc nhở.
Cô không chút do dự, lập tức làm theo, nép mình vào phía sau thùng rác inox đặt cạnh bức tường chắn.
Ở góc độ này, Tô Ca dễ dàng nhìn thấy những người bên đường đối diện: “Lâm Nhan giả? Sao cậu ấy lại ở đây?”
Thấy 777 không nói chuyện, cô cũng im lặng quan sát.
Lâm Nhan chặn đường một nữ sinh, đối phương cũng mặc đồng phục trường cô.
“Mày tính đi đâu? Tao nói mày dọn ra khỏi nhà Đào Bách mày lại không nghe? Hay mày muốn tao trừng phạt mới ngoan ngoãn nghe lời hả?”
Nữ sinh