Máu đỏ tươi chảy tí tách.
"Tránh ra, tránh ra."
Ánh đèn trắng chói mắt, bóng người lắc lư, bác sĩ gọi to gọi nhỏ dồn dập, trên hành lang đầy mùi thuốc gay mũi, có người đang khóc, tiếng bước chân tán loạn như đang nện bước trong lòng người.
"Thẩm Trình, Thẩm Trình."
Ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc, hai bóng hình mơ hồ đứng ngược sáng, nhìn chăm chú vào Thẩm Trình.
Thẩm Trình mặc áo sơ mi trắng, thở dốc không ngừng, cảm thấy tim đập rất nhanh, hắn biết ai đang đứng đó lại không nhịn được phải lui về sau, không dám đi qua đó.
Hai thân hình kia chậm rãi tiến về phía hắn, một bước, lại một bước, đến gần hơn, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt máu thịt mơ hồ của họ.
Thẩm Trình đột nhiên mở bừng mắt tỉnh dậy.
Hắn bất giác ngồi dậy, thở hắt ra giống như người đuối nước cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt nước.
"Anh làm sao vậy?"
Tay chân của Tri Nhạc để trên người Thẩm Trình, bị động tĩnh của hắn đánh thức, cậu hé mắt nhìn Thẩm Trình.
Giây tiếp theo cậu cũng ngồi dậy theo, trở nên tỉnh táo.
"Lại mơ thấy ác mộng sao?"
Tri Nhạc bò qua người Thẩm Trình, xuống giường lấy khăn giấy và nước, để Thẩm Trình lau mồ hôi, uống nước.
Trên trán Thẩm Trình là một tầng mồ hôi mỏng, uống nước, nhịp thở dần bình ổn lại, hắn nói cảm ơn với Tri Nhạc, thấy Tri Nhạc không đi dép, đi chân trần trên mặt đất, hắn nhíu mày lại: "Tôi không sao.
Lần sau không cần xuống giường, tự tôi có thể đi lấy."
Sau đó hắn bảo Tri Nhạc lên giường.
Tri Nhạc về lại theo đường cũ, vẫn bò qua người Thẩm Trình, hai người lại nằm xuống nhưng chưa buồn ngủ.
Đêm đã khuya, mọi thanh âm đều lặng thinh, thỉnh thoảng ngoài cửa có tiếng côn trùng.
"Anh ơi." Tri Nhạc nhẹ giọng gọi.
Vốn Thẩm Trình đang nằm thẳng, quay đầu thấy Tri Nhạc đang nằm nghiêng về phía hắn thì cũng nghiêng người qua, xoay mặt về phía Tri Nhạc, hai người đắp chăn mỏng, nằm mặt đối mặt.
"Anh không sao chứ?" trong mắt Tri Nhạc đầy lo lắng.
"Không sao." Thẩm Trình nói: "Một giấc mơ mà thôi."
Tri Nhạc vẫn cẩn thận quan sát sắc mặt Thẩm Trình, thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, lúc này cậu mới thấy yên lòng.
"Kể lại giấc mơ, thì tốt." trong bóng đêm, giọng Tri Nhạc rất nhẹ, mang theo chút khàn khàn do ngái ngủ: "Mộng đẹp, sẽ trở thành sự thật, ác mộng, đều là giả."
Thẩm Trình hơi cong môi.
"Anh mơ thấy gì thế?" Tri Nhạc nhẹ giọng hỏi: "Rất đáng sợ sao?"
Thường ngày Thẩm Trình luôn bình chân như vại, Tri Nhạc lại thấy hắn mất bình tĩnh đến hai lần, đều là sau khi gặp ác mộng.
Có thể khiến Thẩm Trình luôn thong dong trở nên như vậy thì hẳn thứ trong mơ phải đáng sợ lắm.
Thẩm Trình không nói gì.
Tri Nhạc đợi một lúc lâu, khi cậu cho rằng Thẩm Trình sẽ không trả lời thì hắn lại mở miệng.
"Mơ thấy cha mẹ tôi."
"À." Tri Nhạc nhớ ra, lần trước Thẩm Trình cũng từng nói là mơ thấy cha mẹ.
Điều này khiến Tri Nhạc thấy khó hiểu.
"Vậy, không phải rất tốt sao?" Cha mẹ là người thân, mơ thấy họ là chuyện tốt, vì sao lại thành ác mộng.
Tri Nhạc không hiểu rõ về Thẩm gia lắm, Giang Thiện Nguyên chỉ nói cho cậu biết về tình huống mơ hồ, từ góc nhìn của cậu thì không hiểu vì sao cha mẹ người thân lại trở thành nguồn cơn của ác mộng.
"Em cũng sẽ mơ thấy, cha mẹ em," Tri Nhạc nhẹ giọng nói: "ông nội nói, đó là do họ nhớ em, vào trong mơ, để thăm em.
Chú Thẩm, dì Thẩm, chắc chắn cũng, nhớ anh."
Thẩm Trình như đang ngẩn người, nghe vậy thì trong mắt hiện vẻ tự giễu.
"Có phải anh, cũng nhớ họ?" Tri Nhạc dịch về trước, tay hai người đều để ngoài chăn, kề sát cạnh nhau.
Giọng điệu Thẩm Trình bình tĩnh nhàn nhạt, trả lời cậu: "Không nhớ.
Tôi cũng không phải trẻ nhỏ."
Mắt Tri Nhạc hơi trợn lên, nói: "Không phải trẻ con, thì không thể nhớ sao? Ông nội của em, tóc đã bạc trắng cả rồi, vẫn còn nhớ, mẹ của ông —— chính là, cụ của em đó."
"Người lớn trẻ nhỏ, nam hay nữa, hay cả người hùng, đều có thể," Tri Nhạc suy nghĩ một lát, tìm một từ thích hợp trong trí não cậu: "đều có thể, nhớ nhung, yếu đuối."
Lần này Thẩm Trình cười thật, dù chỉ nhợt nhạt trong chớp mắt, một nụ cười chợt lóe mà thôi.
"Đến cái này cũng hiểu sao?" hiếm khi Thẩm Trình có chút chế nhạo, dùng ánh mắt hoài nghi quan sát Tri Nhạc, giống như đang nói không phải cậu khờ à.
Tri Nhạc đã có thể đọc hiểu vẻ mặt của Thẩm Trình, cậu chun mũi, nói: "Em đọc sách mà."
Nghĩ đoạn, cậu lại nói: "Người ngốc thì phải, đọc nhiều sách."
Thẩm Trình cười rộ lên, lẳng lặng nhìn Tri Nhạc chăm chú, ánh đèn mờ mờ ấm áp chiếu lên khuôn mặt cậu, giống như ánh nắng ban mai đầu xuân vậy.
"Bọn họ sẽ không nhớ tôi."
Sau một hồi, Thẩm Trình bỗng mở miệng.
Tri Nhạc ngẩng mặt, lát sau mới hiểu "bọn họ" là ai, sau đó cậu tiếp lời: "Hẳn là sẽ, nhớ anh."
Thẩm Trình khẽ mỉm cười: "Sẽ không."
Trong mắt Tri Nhạc có chút nghi hoặc, yên lặng nhìn Thẩm Trình.
Thẩm Trình cũng không thích nói chuyện tư với người khác, mà chuyện này lại là chuyện cũ mà hắn không muốn đề cập đến, từ trước tới nay vẫn luôn thận trọng, nhưng trước mặt Tri Nhạc, phòng tuyến trong tim lại bất giác thả lỏng, nguyên ý nói với cậu mấy câu.
Lần trước đã thế, lần này cũng vậu.
"Có lẽ họ sẽ, có chút trách tôi."
"......!Hử?"
Đêm khuya tĩnh lặng, giọng hai người đều rất nhẹ, thì thầm với nhau.
"Nếu không phải tôi..." giọng Thẩm Trình rất thấp rất trầm, nói được nửa câu thì dừng lại.
Tri Nhạc yên lặng chờ đoạn tiếp theo nhưng Thẩm Trình vẫn không tiếp tục.
"Cái gì?" Tri Nhạc nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Trình trả lời: "Không có gì.
Ngủ đi."
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế mặt đối mặt, Tri Nhạc chớp chớp mắt, nhìn vào mắt Thẩm Trình.
Cậu không thể suy đoán tiền căn hậu quả từ mấy câu như vậy như người thường, nhưng lúc này đây, cậu vẫn có thể nhận ra mấy thứ khác.
Thẩm Trình ngày thường giỏi giang, bá đạo mà thân sĩ, tuy lạnh lùng nhưng lại dễ mềm lòng, thỉnh thoảng rất hung dữ nhưng vẫn săn sóc người khác...!Dù thế nào thì hắn cũng mạnh mẽ, giống như không gì không làm được, vĩnh viễn đứng dưới ánh mặt trời, quanh thân không hề có một bóng ma.
Thẩm Trình của lúc này lại khiến Tri Nhạc cảm nhận được một nỗi bi thương nhàn nhạt.
Bỗng trong lòng Tri Nhạc dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ mà từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện, giống như quả xanh ngày hè, vừa chua vừa chát.
"Thẩm Trình."
Tri Nhạc bỗng nhẹ giọng gọi.
"Ác mộng rồi sẽ qua."
"Anh đừng sợ, em ở cùng anh."
"Sẽ luôn, ở cùng anh, Thẩm Trình."
Tri Nhạc luôn gọi Thẩm Trình là anh trai, nguyên nhân chủ yếu đúng là do Thẩm Trình hơn cậu mấy tuổi, hiện tại tự nhiên cậu lại đổi xưng hô, trịnh trọng gọi Thẩm Trình, giống như như vậy thì có thể biến thành ngang tuổi với Thẩm Trình, có thể mạnh mẽ hơn, thành thục hơn.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, hô hấp nhẹ nhàng hòa vào nhau.
Cánh tay Tri Nhạc khẽ nhúc nhích, bàn tay bao lấy tay Thẩm Trình, lòng bàn tay cậu ấm áp, da thịt mềm mại.
Thẩm Trình không nói gì, rũ mắt, hắn nhìn người trước mắt, trán, mắt, mũi, môi...!Khói mù mà cảnh trong mơ và chuyện cũ kéo đến bỗng tan thành mây khói, đêm khuya đen nhánh, ánh trăng dịu dàng chiếu vào phòng.
"Được." giọng Thẩm Trình hơi ấm ách, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
"Không cần nói, cảm ơn với em." Tri Nhạc nói: "Giống như, em không nói, xin lỗi với anh ấy."
Thẩm Trình trở tay, đặt lên mu bàn tay của Tri Nhạc, thấp giọng nói được.
Tri Nhạc cảm nhận được cảm xúc Thẩm Trình đã có biến đổi rõ ràng, tức khắc thả lỏng theo, khóe miệng cong thành một nụ cười tươi.
"Ngủ đi." cuối cùng Thẩm Trình nói.
Tri Nhạc ừ một tiếng, nhắm mắt lại, một lát sau lại chợt mở ra, nói với Thẩm Trình: "Anh ơi, anh có biết, một tấm kính, rơi từ trên tầng xuống, sẽ nói gì không?"
"Nói cái gì?"
"Nó sẽ nói, ngủ ngon, ta vỡ* rồi."
*vỡ là 碎, đọc là [suì ], đọc giống với ngủ 睡 [shuì]
Thẩm Trình:......
Tri Nhạc cười rộ lên, lại nhắm mắt, ngủ thật.
Thẩm Trình vẫn mở to hai mắt, nhìn Tri Nhạc.
Hắn bỗng cảm thấy cảnh này rất quen thuộc giống như đã từng gặp, tựa như rất lâu trước kia, buổi đêm ở một nơi nào đó, hắn cũng từng nằm trên giường cùng Tri Nhạc như vậy, nói với nhau mấy lời.
Rất nhanh Tri Nhạc đã ngủ, đảo mắt một cái đã đi vào trong mơ.
Thẩm Trinh cho tay Tri Nhạc vào trong chăn, giúp cậu dém chăn cho kỹ, Tri Nhạc vô thức động đậy, dịch lại gần theo thói quen, dán lên vai Thẩm Trình, hít thở đều.
Thẩm Trình hơi nghiêng đầu, tai dán lên mái tóc mềm mại của Tri Nhạc rồi cũng nhắm mắt lại.
Vài ngày sau, tại câu lạc bộ của Tần Việt.
"Nhạc Tử!"
"Mộc Tử!"
Tri Nhạc đi vào phòng riêng trên tầng sáu, ôm Phương Mộc.
Đã mấy ngày rồi họ không được gặp nhau.
Mỗi năm Phương Mộc sẽ tổ chức hai buổi triển lãm tranh, năm nay còn nhận bản thảo cho chuyên mục của một tạp chí, lúc trước cứ cao su, cao su đến sát hạn, không thể cao su thêm được nữa, thành ra y bắt đầu điên cuồng chạy bản thảo.
Đến hôm nay thì đã gần 10 ngày Phương Mộc không ra khỏi phòng.
Đa số thời gian Tần Việt đều ở câu lạc bộ, căn phòng này vốn để cho Phương Mộc dùng để y tiện nghỉ ngơi, vẽ tranh hàng ngày, xem như là không gian riêng của y, đây cũng là lý do lớn nhất tại sao lần trước y có thể không khách khí mà đuổi những người kia đi.
Trong phòng đầy đủ tiện nghi, đóng cửa sổ lại là mọi tiếng động đều bị ngăn ở ngoài, rất ra dáng một phòng tranh chuyên nghiệp.
Tần Việt còn mời chuyên gia về để chăm sóc vấn đề ăn uống hàng ngày cho Phương Mộc, luôn sẵn sàng 24/24, có thể nói là chu đáo đầy đủ.
Nhưng lâu ngày Phương Mộc không ra khỏi cửa vẫn khiến người ta lo lắng.
Tần Việt hết cách, đành nhờ Thẩm Trình tri viện, đưa Tri Nhạc đến để giúp y điều tiết.
Tri Nhạc đưa cả Tiểu Nhạc Tiểu Trình đến cùng, cậu còn hái mấy bông hoa tươi mới nở trong vườn gói lại thành một bó hoa, cánh hoa còn đọng sương sớm và vương vấn hương thơm, cậu đem hoa đến tặng Phương Mộc.
Phương Mộc tìm một bình hoa nhỏ cắm vào, đặt lên bàn làm việc.
"Hai người tâm sự đi." Tần Việt cười toe toét, nói: "Tri Nhạc, muốn ăn gì thì cũng đừng khách khí, ở đây chơi lâu lâu chút nha."
Thẩm Trình còn công việc xã giao khác, ngồi một lát rồi rời đi cùng Tần Việt.
Tri Nhạc và Phương Mộc mỗi người ôm một bé cún, ngồi trên mặt thảm, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
"Hình như cậu, gầy đi rồi." Tri Nhạc quan sát Phương Mộc.
Vốn dĩ Phương Mộc đã gầy, giờ còn gầy hơn, xương quai xanh nhô ra, sắp lồi ra ngoài luôn rồi, tóc cũng dài hơn chốt, y dùng một cái kẹp tài liệu kẹp phần tóc mái lên, để lộ vầng trán trắng nhợt.
"Toi thề, về sau còn lười nữa thì sẽ biến thành con chó." Hiển nhiên Phương Mộc cũng có chút đuối khi phải chạy bản thảo, thật sự là nhây việc thì sướng mà xong việc thì đi đời nhà ma.
"Cậu xem giúp tôi này," Phương Mộc lấy ra một tập tranh thành phẩm đặt xuống trước