Nửa đêm, mọi thanh âm đều lặng thinh, thánh thần đã yên giấc, nhưng trong thành thị vẫn còn có vô số người mất ngủ.
Đêm nay, Thẩm Trình là một trong số đó.
Tri Nhạc đắp chăn đã sớm ngủ say rồi.
Cậu ngủ một lát rồi trở mình, ngựa quen đường cũ tìm được thân thể quen thuộc nằm cạnh, bám cả chân cả tay lên.
ngôn tình hay
Thẩm Trình đẩy cậu ra đến lần thứ ba thì không nhịn được nữa phải ngồi dậy.
Dưới ánh đèn mờ, hắn quay đầu nhìn Tri Nhạc chăm chú, Tri Nhạc ngủ ngon lành, vô tri vô giác.
Thầm Trình ngồi yên một lát, người toát một tầng mồ hôi mỏng, hắn không chịu nổi nên xuống giường đi vào phòng tắm.
Tiếng nước vang lên, chắc chắn đêm nay là một đêm thức trắng không ngủ
Thẩm Trình chống một tay lên tường, tùy ý để nước lạnh chảy dọc thân thể trẻ trung của hắn, đường cong cơ thể săn chắc mượt mà, làn da trắng nhưng khỏe khoắn, vai rộng chân dài, cơ bắp trên bụng và cánh đều vừa vặn, bây giờ lại được dòng nước gột rửa nên càng lộ ra vẻ đẹp mạnh mẽ chói lóa đánh mạnh vào thị giác.
Một lúc lâu sau khi lửa trong lòng thoáng được dập tắt, Thẩm Trình mới thở ra một hơi.
Chuyện hôm nay đã tác động rất lớn tới Tri Nhạc, với Thẩm Trình cũng vậy.
Hai mươi mấy tuổi, đúng độ tuổi sung mãn.
Tuy Thẩm Trình không phải loại hoang dâm vô độ, hoàn cảnh ở nước ngoài cởi mở, không đâu không có cám dỗ, nhưng nếu một người có thể dễ dàng đạt được gì đó mà không cần cố sức thì cũng chẳng còn hứng thú đến vậy nữa.
Thẩm Trình lại luôn tự biết kiềm chế và có tính tự chủ, hắn vô cùng tin tưởng bản thân trong chuyện này.
Nhưng niềm tin này sắp bị phá vỡ rồi.
Trước kia, khi nằm cạnh Tri Nhạc hắn còn có thể thờ ơ, bình tĩnh.
Mà hiện giờ tình cảm đã khác, kiềm chế với tự chủ vốn có cũng sắp tan tành cả rồi.
Chung chăn chung gối, dù chỉ là chút động chạm da thịt đơn thuần của Tri Nhạc cũng như mang theo ngọn lửa, đốt cháy lí trí mà hắn lấy làm kiêu ngạo.
Vốn nhẫn nhịn đã khó mà hôm nay Tri Nhạc lại "nhào vào ngực" hắn như vậy, quả thực là như đổ thêm dầu vào lửa mà.
Thẩm Trình sờ môi, hình như cảm giác mềm mại kia vẫn còn lưu lại, bất ngờ tới quá nhanh, hắn còn chưa kịp cảm nhận kĩ.
Việc này khiến Thẩm Trình chợt nhớ lại khi hai người mới gặp nhau, nụ hôn bất ngờ lúc ấy cũng chóng vánh, trúc trắc như thế, vừa nhìn đã biết là không có tí kinh nghiệm nào.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Thẩm Trình khẽ nhếch lên.
Tiếng nước dừng lại, Thẩm Trình lau người lau tóc, đổi một bộ đồ ngủ mới rồi đi chân trần trở về phòng ngủ, nằm lên giường một lần nữa.
Đã 3 giờ sáng rồi.
Tri Nhạc ngủ đến là ngon lành, chăn đắp đến eo, lộ ra bả vai mảnh dẻ mà trắng nõn, mày giãn ra, trông cậu như một đứa trẻ không rành sự đời.
Thẩm Trình lặng lẽ chăm chú nhìn Tri Nhạc.
Hắn không có ý trêu chọc người khác để lấy đó tiêu khiển, nhưng thấy dáng vẻ Tri Nhạc vắt hết óc khiến hắn vui vẻ nên không có cách nào ngăn cậu lại —— nó như một viên kẹo ngọt ngào giúp tâm trạng của hắn vui vẻ mỗi ngày.
Cho đến hôm nay, Thẩm Trình đã không thể lảng tránh lòng mình được nữa rồi, cậu trai ngốc nghếch này đã hoàn toán đánh chiếm được thành trì canh giữ trái tim hắn.
Bây giờ, đối với Thẩm Trình, Tri Nhạc đã không còn như trước, người khác không thể sánh bằng.
Cũng chính vì vậy mà hắn không thể chiếm hữu cậu một cách không rõ ràng được.
"......!Có phải anh, không được không?"
Ánh mắt Thẩm Trình tối lại, nhéo nhẹ lên mũi Tri Nhạc, có một nhóc ngốc đã được lợi còn đi khoe mẽ.
Thẩm Trình cài đặt báo thức trên điện thoại, tiện thể mở mục thông báo, đều là báo cáo và thông báo mà bệnh viện gửi.
Giang Thiện Nguyên đang hồi phục rất tốt sau cuộc phẫu thuật, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tháng sau là ông có thể xuất viện rồi.
Một tháng, cũng không lâu lắm.
Hắn có thể chờ.
Thẩm Trình chỉnh đèn cho tối đi, nhắm mắt lại.
Vài phút sau, Tri Nhạc động đậy, vô thức lăn qua chỗ hắn, quen đường quen nẻo bò lên người Thẩm Trình.
Thẩm Trình đẩy cậu ra không chút lưu luyến, thân thể kia lại dán lại gần như một con mèo dính người, kéo thế nào cũng không chịu buông, thậm chí cậu còn định kéo chăn Thẩm Trình ra để chui vào.
Cứ kéo qua kéo lại như vậy vài lần, thân thể vừa hạ nhiệt lại bắt hơi khô nóng.
"....!Làm gì thế." Tri Nhạc bị đá văng trong cơn mơ, bất mãn lầm bẩm.
Trong ánh sáng mông lung, hai mắt Thẩm Trình chăm chú nhìn vào hư không, trên mặt là vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà bình thường hắn tuyệt đối không lộ ra trước mặt người ngoài.
Lần đầu tiên trong đời hắn muốn mắng chửi giữa đêm đến vậy, nhưng hắn lại sợ đánh thức Tri Nhạc nên đành nhẫn nhịn.
Tri Nhạc vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Trình, một chân gác lên đùi hắn, cuối cùng cũng tìm được một tư thế quen thuộc, cậu hài lòng yên vị, hô hấp ổn định.
Thẩm Trình thở hắt ra, bình tĩnh điều chỉnh hô hấp, vẻ mặt đầy mệt mỏi và bất đắc dĩ, một lát sau hắn tựa đầu lên đầu cậu, nhắm mắt lại.
"Nhạc Tử, sao tôi không gửi tin được tin nhắn cho cậu thế?"
Hôm sau, Phương Mộc gọi điện tới, khó hiểu hỏi qua điện thoại: "Có phải cậu hủy kết bạn với tôi không đấy?"
"Không mà." Tri Nhạc cũng khó hiểu, cậu mở WeChat ra, phát hiện khung chat với Phương Mộc tự nhiên lại biến mất, rõ ràng hôm trước còn trò chuyện với nhau mà.
Hai người đều dốt đặc với phương diện này, Tri Nhạc chỉ biết mấy thao tác đơn giản thôi, tuy Phương Mộc ôm điện thoại thường xuyên nhưng không nghiên cứu nhiều.
Hai người thủ thỉ thảo luận một lúc mà vẫn không rõ nên quyết định tạm thời mặc kệ.
"Xem phim ngắn đến đâu rồi?" Phương Mộc dù có ngủ đủ giấc thì vẫn có chút lười biếng.
"À, chưa xem xong." Tri Nhạc thành thật trả lời, cậu cũng nói với Phương Mộc rằng USB bị tịch thu mất rồi.
"Tịch thu á?" Phương Mộc kinh ngạc nói: "Sao lại thế? Cậu bị bắt quả tang à? Nhanh vậy sao? Sau đó thì sao, chuyện gì đã xảy ra?"
Nhiều câu hỏi như vậy...!Tri Nhạc chậm rãi đáp: "Đúng vậy, bị tịch thu rồi, sau đó..."
"Đợi đã đợi đã, ngày mai là cuối tuần, Tần Việt hẹn Thẩm Trình đến trại nuôi ngựa để đua ngựa, cậu cũng tới đi, đến lúc đó chúng ta gặp nhau rồi nói cho rõ."
"Được."
Tối đó Thẩm Trình đi làm về quả nhiên nói với Tri Nhạc rằng mai sẽ đưa cậu đi cưỡi ngựa.
Vì vậy hôm sau Tri Nhạc đi theo Thẩm Trình đến câu lạc bộ dạy cưỡi ngựa của thành phố.
"Nhạc Tử."
"Mộc Tử."
Nhoáng cái đã mấy ngày rồi Tri Nhạc và Phương Mộc không gặp nhau.
Công việc của Phương Mộc đã kết thúc, y thấy nhẹ cả người, khôi phục lại bộ dạng ngái ngủ của mình, y khoác vai Tri Nhạc lắc lư lên xe, ngồi chung một hàng ghế.
Thẩm Trình cùng Tần Việt ngồi ở hàng ghế phía trước, câu được câu không trò chuyện cùng nhân viên của câu lạc bộ.
Trước hết bốn người cùng đi ăn chút gì đó rồi mới theo nhân viên đến trại đua ngựa.
Đây là câu lạc bộ đua ngựa lớn nhất thành phố C, trang trại dưới tên nó chiếm diện tích hơn 1000 mét vuông, nổi danh cả nước.
Tần Việt còn mang hai con ngựa giống nổi tiếng từ nước ngoài về đây nuôi.
Hôm nay ngoài nhóm của Thẩm Trình còn có người khác.
"Tri Nhạc."
Tri Nhạc nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, thế mà lại gặp được Thẩm Minh và Chu Tĩnh, đi cùng họ còn có mấy người nữa.
Không cần giới thiệu, khuôn mặt giống Thẩm Minh như đúc kia của Thẩm Trình đã là tấm danh thiếp tốt nhất rồi, vì vậy mọi người sôi nổi chào hỏi lại hắn.
Người ngoài giới vẫn truyền tai nhau rằng anh em Thẩm gia bất hòa, người thực sự ở trong giới kinh doanh mới biết, Thẩm Minh và Thẩm Trình chia nhau quản lý hai phía bắc nam, thế lực ngang hàng, thái độ lạnh nhạt nhưng thực ra nghiệp vụ cốt lõi của Thẩm thị vẫn chưa chia đôi, vẫn vì cái chung, vì lợi ích chung mà cùng nhau tiến tới, cũng chẳng có cái gì là xích mích, tranh đoạt quyền lợi giữa anh em với nhau như người khác vẫn tưởng tượng.
Hiện tại hai anh em đứng cùng một chỗ chỉ thấy vẻ anh em hòa thuận, Thẩm Minh cười tủm tỉm giới thiệu Thẩm Trình và mọi người với nhau, Thẩm Trình gật đầu chào lại, bắt tay hàn huyên với nhau.
"Tri Nhạc, Phương Mộc, hai người đi uống gì đó trước đi." Thẩm Minh nói.
Tần Việt đã lăn lộn ở thành phố C nhiều năm, đa số đều biết gã, cũng biết Phương Mộc bên cạnh gã trước giờ đều lạnh lùng cao ngạo, không thèm để người khác vào mắt, bây giờ lại thân thiết với một thiếu niên xa lạ...!Thiếu niên kia theo Thẩm Trình tới đây, chẳng lẽ là đối tượng đính hôn trong truyền thuyết của Thẩm Trình?
Người trong giới đều biết Thẩm Trình bị ép đính hôn, không ai nghĩ chuyện này là thật, nhưng gần đây lại có tin đồn ngược lại, không biết bọn họ từ giả thành thật hay từ đầu đã có hiểu nhầm, nghe nói Thẩm Trình đối xử với đối tượng đính hôn kia rất khác...
Nghĩ đến đây ai nấy đều không khỏi nhìn Tri Nhạc thêm một cái, cũng không nhìn ra khác thế nào.
Thẩm Minh, Thẩm Trình và cả Tần Việt đều không có ý giới thiệu Tri Nhạc và Phương Mộc với bọn họ, giống như không cần phải giới thiệu với những người không liên quan.
Bây giờ trước mặt người lạ, Tri Nhạc đã không còn sợ hãi như ban đầu, chỉ còn chút ngại ngùng và lo lắng mà thôi.
Nhất là hôm nay lại có nhiều người quen nên càng không cần phải lo.
Thẩm Trình gật đầu với cậu, Tri Nhạc bèn cười với Chu Tĩnh vừa gọi mình, sau đó cùng Phương Mộc đi uống gì đó.
"Đợi chị với."
Đi được một đoạn thì có tiếng gọi với theo, Chu Tĩnh đuổi theo họ, cười: "Chị đi cùng hai người."
Hôm nay là cuối tuần, cũng không phải một buổi làm việc chính thức, giải trí là chính, Chu Tĩnh không cần đi theo Thẩm Minh mọi lúc mọi nơi nên cô tách ra.
"Chúng ta qua chỗ khán đài ở đằng kia đi, đừng phơi mình dưới nắng."
Hiển nhiên Phương Mộc có quen Chu Tĩnh, hai người gật đầu chào nhau sau đó cả ba đi vào một khán đài nhỏ của trại.
Chỗ này là nơi ngắm cảnh, tầm nhìn thoáng đãng, có thể quan sát trọn vẹn đường đua của trại nuôi ngựa.
Trong phòng mở điều hòa, gió mát đầy đủ, cả người mát lạnh sảng khoái.
"Tầm nhìn chỗ này là tốt nhất." Chu Tĩnh nói: "Lát nữa họ sẽ đi đua ngựa, hai người chơi không?" Phương Mộc lười