"Ha ha ha ha ha ha." tiếng cười sung sướng của Phương Mộc truyền ra từ điện thoại.
"Anh ấy mắng tôi ——" Tri Nhạc bất mãn nói, tra nam không phải một từ tốt đẹp gì, cậu vẫn biết đấy nhé.
"Hắn cũng không mắng sai đâu —— người ta đang vui mừng, cho rằng cậu thích người ta thật lòng, ai ngờ cậu lại chỉ đang phá đảo trò chơi, những gì cậu "trả giá" cũng chỉ là thủ đoạn, đợi khi hoàn thành nhiệm vụ là sẽ dừng hết mấy cái lời âu yếm ngọt ngào, ca ngợi, ôm ấp, săn sóc, lưu luyến......!Hết thảy như chưa từng xảy ra...!Từ góc độ của NPC* thì đúng là hơi khốn nạn thật.
Dù là ai thì hẳn sẽ không thoải mái lắm đâu.
Nhưng mà, phản ứng này của vị nhà cậu hơi khác người bình thường chút.
Cái gọi là tình yêu sâu đậm nhất định phải có trách nhiệm..."
*NPC: non-player character, mấy nhân vật được lập trình sẵn trong game
Phương Mộc nói dai nói dài như vậy Tri Nhạc nghe không hiểu lắm.
"Nhạc Tử, cậu có thích Thẩm Trình không?" đột nhiên Phương Mộc hỏi.
Tri Nhạc gật đầu: "Thích chứ."
"Vậy cậu thích tôi không?"
"Thích."
"Vậy giữa chúng tôi cậu thích ai hơn chút? Nói cách khác, cậu thích tôi và thích hắn khác nhau chỗ nào?"
Tri Nhạc a một tiếng, không biết phải trả lời như thế nào.
"Thôi, đây không phải vấn đề đôi ta nên lo lắng." Phương Mộc hơi tiếc: "Tiếc thật đấy, không được tận mắt chứng kiến hình ảnh mang tính lịch sử kia —— người có thể khiến Tiểu Thẩm tổng ăn quả đắng, ngoài cậu ra chắc không có người thứ hai đâu, chà chà, tiếc quá đi."
Phương Mộc không có thù oán gì với Thẩm Trình, nhưng ở trại nuôi ngựa Tần Việt đã bị hành hạ quá thảm, đến hôm nay còn chưa tỉnh, y rất sốt ruột, vì vậy y rất vui sướng khi Thẩm Trình chịu khổ ở mặt khác.
Đương nhiên, chủ yếu y vẫn suy nghĩ vì Tri Nhạc.
"Vì sao anh ấy lại giận thế?" Tri Nhạc không nghĩ ra nguyên nhân.
Phương Mộc: "Trong lòng Tiểu Thẩm tổng có nỗi khổ, ha ha ha ha ha."
Tri Nhạc bỗng nghĩ đến một chuyện nghiêm trọng: "Anh ấy, có đổi ý, không nhỉ?"
"Cậu sợ cái gì, bây giờ người nên sốt ruột là hắn chứ không phải cậu." Phương Mộc chậm rãi nói: "Ai bảo lúc trước hắn ta dắt mũi cậu, bây giờ khác rồi, đã đến lượt hắn làm trâu làm ngựa làm chó cho cậu rồi."
Tri Nhạc sửa lời y: "Anh ấy là người mà."
"So sánh, so sánh mà thôi." Phương Mộc nói: "Tóm lại, khổ trước sướng sau, giờ quyền chủ động đã nằm trong tay cậu rồi, cậu khỏi lo.
Chẳng qua hẳn vị kia nhà cậu chưa thoát khỏi nỗi lo mặt mũi đâu, chắc sẽ lạnh nhạt với cậu mấy hôm, không sao hết, cậu cũng đừng có thái độ tốt với hắn làm gì."
Đương nhiên Phương Mộc thấy vui cho Tri Nhạc, y hy vọng cậu và Thẩm Trình sống với nhau hạnh phúc suốt đời, nhưng trước đây Tri Nhạc đã phải ngây ngốc theo đuổi người ta lâu như vậy, bị trêu một thời gian lâu thật lâu, có thể giúp cậu xả giận thì sao lại không vui chứ.
Dù sao người nào đó đã trở thành vật trong tay Tri Nhạc rồi, chạy đâu cho thoát.
Tri Nhạc cúp điện thoại, sau khi nói chuyện với Phương Mộc thì cậu đã hiểu thêm tí xíu, nhưng phần nhiều vẫn là ngốc nghếch ngây thơ, cậu không hiểu hết được.
Hiện tại điều khiến cậu lo lắng vẫn là việc Thẩm Trình còn đang giận dỗi.
Sáng nay Thẩm Trình rời đi sớm, Tri Nhạc không kịp nhìn thấy hắn, không biết hắn đã thấy tốt hơn chút nào chưa, tối qua trước khi cậu thiếp đi thì vẫn có thể thấy rõ trạng thái tức giận của Thẩm Trình.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Trình tức giận với cậu đến vậy.
Nửa đêm Tri Nhạc có mơ màng tỉnh dậy một lúc, cậu phát hiện Thẩm Trình đang dựa lên đầu giường, đèn cũng không bật.
Hắn cứ ngồi như vậy thôi, đèn tường mờ mờ, hai mắt hắn sáng quắc nhìn cậu chằm chằm.
Tri Nhạc hoảng sợ, cho rằng hắn lại gặp ác mộng.
Thẩm Trình nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, sau đó hắn lấy chăn che mặt cậu lại, trầm giọng nói: "Cứ ngủ của em đi."
Anh ấy sao vậy? Mình nên làm gì đây?
Khác với người bình thường, Tri Nhạc rất ít khi chủ động tự hỏi, nhưng đã có chuyện thì không tránh khỏi việc phải suy ngẫm, cậu cũng có thế giới tư duy của mình, nhưng có suy ngẫm cẩn thận được hay không thì lại là một chuyện khác.
Tri Nhạc bổ sung nhật ký của ngày hôm qua rồi ngồi ngây ra trước cửa sổ.
Tuy đã hỏi ý kiến của Phương Mộc nhưng Tri Nhạc vẫn nghĩ mãi không ra.
Thật sự không biết mình đã chọc Thẩm Trình chỗ nào.
Chạng vạng, Thẩm Trình đi làm về.
Tri Nhạc cố ý ra tận cổng đón, nhìn thấy Thẩm Trình xuống khỏi xe.
"Anh, anh về rồi."
"Ừ."
Tri Nhạc biết nhìn sắc mặt của người khác, cậu trộm đánh giá nét mặt của Thẩm Trình, ánh đèn trong sân chiếu lên gương mặt nhuốm màu mỏi mệt của Thẩm Trình, vẻ mặt hắn vẫn như thường, giọng nói không nghe ra vui hay giận, nhưng so với mấy ngày trước đã tốt hơn nhiều rồi.
Vào đến nhà, Thẩm Trình đi rửa tay rồi ngồi xuống bên bàn ăn.
Thời tiết đã nóng lên, hôm nay Thẩm Trình mặc áo sơ mi ngắn tay, tay trái vẫn quấn băng gạc, khuỷu tay phía trên chỗ quấn băng gạc bị bầm tím.
"Anh, miệng vết thương của anh, còn đau không ạ?"
Thẩm Trình nhàn nhạt đáp: "Đau."
Tri Nhạc lập tức nói: "Vậy, em bôi thuốc cho anh nhé."
Giọng Thẩm Trình vẫn nhàn nhạt: "Ăn cơm trước."
Tri Nhạc bất an nói: "Anh ơi, có phải anh, còn đang giận không ạ?"
"Ăn cơm đã." Thẩm Trình nhấn mạnh.
Tri Nhạc lập tức im bặt không dám nói gì nữa.
"Anh không giận." Thẩm Trình chậm rãi nói: "Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi chúng ta lại nói tiếp."
Tri Nhạc yên lòng, nhưng cậu vẫn thấy hơi bồn chồn.
Nói chuyện gì cơ, cậu thấy ngờ ngợ có chuyện chẳng lành.
Cuộc nói chuyện này diễn ra khi ở phòng làm việc.
Theo thường lệ, ăn cơm tối xong thì Thẩm Trình sẽ đi tắm rồi vào phòng làm việc, nhưng đêm nay hình như Thẩm Trình không định tăng ca.
Khi Tri Nhạc mở vở ra chuẩn bị viết nhật ký thì mặt bàn bị gõ mấy cái.
Tri Nhạc ngẩng đầu, thấy Thẩm Trình đang ngồi sau bàn sách.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tri Nhạc chờ Thầm Trình cất lời mà mãi Thẩm Trình không nói gì, hắn cứ nhìn Tri Nhạc như vậy thôi, trong mắt hắn là cảm xúc mà Tri Nhạc không hiểu.
"Sao thế ạ?" Tri Nhạc mở miệng hỏi.
Thẩm Trình vẫn không nói gì.
"Anh, còn giận mà." Tri Nhạc đoán, cậu nghị bụng rồi do dự nói: "Anh đổi ý rồi sao? Hay là, em lại theo đuổi anh nhé, lần này, em sẽ nỗ lực hơn nữa..."
"Anh thiếu người theo đuổi sao?" Thẩm Trình lạnh lùng đánh gãy lời Tri Nhạc, không nói tới chuyện này còn đỡ, động vào một cái là lại như xát muối lên vết thương của hắn, Thẩm Trình lạnh nhạt hỏi: "Theo đuổi thêm lần nữa là có thể hiểu hết mọi chuyện sao?"
Tri Nhạc gãi mũi, ngơ ngác nhìn hắn, cậu như nghe không hiểu lại như đang hỏi vậy phải làm sao.
Thẩm Trình thầm hít vào một hơi, sắc mặt hơi hòa hoãn lại.
Sau đó Thẩm Trình hỏi Tri Nhạc về kế hoạch đại tác chiến theo đuổi của cậu, Tri Nhạc sợ nhất là Thẩm Trình khi giận nên không giấu giếm chút nào, hắn hỏi gì thì cậu đáp nấy.
Khi Thẩm Trình hỏi cậu lấy đâu ra kế hoạch này thì Tri Nhạc cũng không do dự mà nhanh chân chạy về phòng ngủ lấy ghi chú của mình đến đặt vào tay hắn.
Thẩm Trình ngồi sau bàn làm việc, hắn vẫn mặc áo sơ mi từ ban ngày, tóc tai gọn gàng, rũ mắt lật quyển vở ghi chép kế hoạch của Tri Nhạc, nom hắn giống một vị tổng tải uy nghiêm không thể dây vào.
Bản kế hoạch này vô cùng sơ sài nhưng xem ra cậu đã rất chăm chút cho nó.
Ánh mắt Thẩm Trình xẹt qua mấy dòng ghi chú, mày hơi nhíu lại.
Giang Tri Nhạc đúng là một cậu học trò ngoan, nghiêm túc đi theo sự hướng dẫn của "sách giáo khoa".
"Em từng được ai theo đuổi chưa?"
Thẩm Trình đọc nhanh như gió, loáng cái đã đọc xong, hắn gấp vở lại ném lên bàn, hỏi Tri Nhạc một câu.
Tri Nhạc đang định kể chuyện khi mình còn nhỏ đã chạy phía trước rồi bị một bạn nữ đuổi theo sau...!thì nghe thấy Thẩm Trình gõ lên mặt bàn hai cái, bổ sung: "Giống như cách mà em theo đuổi anh ấy."
Tri Nhạc hiểu, lắc đầu.
Tri Nhạc lớn lên ưa nhìn, được người ta yêu thích, các bạn nữ cũng rất thích chơi cùng cậu, lúc nhỏ thì coi cậu như em trai, lớn lên thì coi cậu là bạn bè, cũng từng có cô gái đỏ mặt tía tai cười với cậu, cũng có người trắng trợn táo bạo khen cậu đẹp trai, nhưng chưa có ai thực sự theo đuổi cậu cả.
Mặc dù nếu thực sự có ai đó có ý với cậu, không nói rõ ra thì Tri Nhạc cũng không phát hiện được.
"Nhóc đáng thương." Thẩm Trình nói.
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, giọng điệu cũng không lên không xuống, hắn híp mắt nhìn Tri Nhạc, giống như hắn chỉ thuận miệng bình luận một câu thôi.
"Muốn được theo đuổi không?" Thẩm Trình hỏi tiếp.
Tri Nhạc trợn mắt, cậu không hiểu Thẩm Trình có ý gì cho lắm.
"Muốn anh theo đuổi em để trải nghiệm một chút không?" Thẩm Trình đặt tay cạnh bản kế hoạch của Tri Nhạc, lời hắn không nặng không nhẹ, giọng điệu chẳng mặn cũng chẳng nhạt, khiến người ta không hiểu rõ lắm.
Tri Nhạc a một tiếng, cậu nghĩ một lát rồi lắc đầu, cậu nói: "Không cần đâu ạ.
Anh với em, là ở bên nhau rồi, không cần theo đuổi nữa."
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.
"Em nói đúng.
Anh đã chấp nhận cho em theo đuổi, đã nhận lời tỏ tình của em rồi." Một lát sau, Thẩm Trình thấp giọng nói.
Tri Nhạc cười rộ lên.
Đây là chuyện khiến Tri Nhạc lo lắng nhất.
Tốt quá, anh ấy không đổi ý.
Nụ cười của Tri Nhạc như ánh nắng mùa xuân xua tan tầng sương mù cuối cùng, khiến cho nếp nhăn giữa hai mày của Thẩm Trình giãn ra.
Người ngồi trên cao, về bản chất cũng chỉ là người mà thôi nên đương nhiên Thẩm Trình cũng là người, đã là người thì tất có thất tình lục dục hỉ nộ ai nhạc.
Đêm đó sau khi phát hiện ý nghĩ thực sự của Tri Nhạc thì hắn đã như bị người ta chơi một vố vậy, nói thật, cái cảm giác ấy không được thoải mái cho lắm.
Nhưng khó chịu thì khó chịu, hắn vẫn phải đối mặt với vấn đề của mình.
Thứ nhất: Thật ra ngay từ đầu Tri Nhạc đã làm vì ông nội, chuyện này đã được đề cập đến rồi.
Không biết từ bao giờ mà mọi chuyện đã bị "bóp méo", đến nỗi họ đã quên mất dáng vẻ vốn có của nó, cuối cùng lại "tấu hề" như thế này đây.
Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân hắn đã bất cẩn không lường trước được, cứ coi đó là