Từ khi biết được ngày Giang Thiện Nguyên sẽ xuất viện, Tri Nhạc đã làm một cuốn lịch đếm ngược, đếm từng ngày trôi qua.
Cuối cùng cũng đến ngày hôm nay.
Máy bay hạ cánh vào buổi chiều, Thẩm Trình nghỉ làm nửa ngày, cùng Tri Nhạc đến sân bay đón ông.
Hôm nay mặt trời lên cao, Tri Nhạc nắm tay Thẩm Trình đứng chờ ở cửa sân bay, vẻ mặt vô cùng mong ngóng.
Dạo gần đây Tri Nhạc thường xuyên trò chuyện cùng Giang Thiện Nguyên, Tri Nhạc nói muốn đến đón ông khi xuống máy bay, Giang Thiện Nguyên cũng không để ý lắm, mãi đến khi thấy Tri Nhạc ở sân bay thì ông mới dám tin rằng cậu thực sự tới.
Thế mà cậu dám tới sân bay, thế mà có thể thích ứng với nơi ồn ào như vậy, thật sự rất đáng ngạc nhiên.
"Ông nội ơi!"
Tri Nhạc ôm chặt lấy Giang Thiện Nguyên, hốc mắt hơi đỏ lên.
"Không được khóc đâu, ở đâu nhiều người thế này cơ mà." Giang Thiện Nguyên cười nói, "Người Thẩm gia chê cười con bay giờ."
Tri Nhạc buông Giang Thiện Nguyên ra, quay sang nhìn Thẩm Thái Nguyên đang đứng cạnh, cậu lễ phép chào: "Ông nội Thẩm."
Thẩm Thái Viễn tinh thần sảng khoái, ông cười ha hả: "Gọi ông nội là được rồi, ông nội Thẩm cái gì chứ."
Tri Nhạc nhìn Giang Thiện Nguyên rồi lại nhìn Thẩm Trình.
Thẩm Trình tiến lên, vẻ mặt lễ phép nghiêm cẩn, mỉm cười: "Ngài hồi phục tốt quá.
Hoan nghênh ngài tới," hắn dừng một lát rồi tự nhiên nói tiếp: "Ông nội."
Giang Thiện Nguyên híp mắt cười rộ lên.
Thẩm Thái Viễn đứng cạnh ho khan một cái, Thẩm Trình quay sang trước mặt ông, hắn như chưa phát hiện ra vẻ chế nhạo trong ánh mắt minh mẫn của ông, bình tĩnh nói: "Cũng hoan nghênh ngài đã trở về, ông nội."
Đây là lần đầu Tri Nhạc phải tách khỏi Giang Thiện Nguyên lâu đến vậy, suốt chặng đường về nhà, cậu đều ngồi cạnh Giang Thiện Nguyên, nói với nhau không dứt chuyện.
Giang Thiện Nguyên may mắn chiến thắng được bệnh tật, sau đó ông phục hồi khá tốt, chỉ là người đã gầy rạc đi, bởi vì phải giải phẫu và làm hóa trị nên ông phải cạo trọc, sau khi xuất viện ông đã đội mũ.
"Đau không ạ?" Tri Nhạc đau lòng hỏi.
Đương nhiên cậu có thể nhìn ra Giang Thiện Nguyên đã gầy đi rất nhiều, còn gầy hơn cả lần trước hai người gọi video cho nhau nữa.
"Đau lắm, cho nên con phải chăm sóc tốt cho thân thể, không được để mình bị bệnh, hiểu không?" Giang Thiện Nguyên cười nói: "Dù sao bây giờ đã không còn đau nữa rồi, không sao hết.
Nhưng mà ông biến thành xấu xí mất rồi."
Giang Thiện Nguyên bỏ mũ ra cho Tri Nhạc xem cái đầu trọc của ông.
Tri Nhạc sờ sờ đầu Giang Thiện Nguyên, nói: "Không xấu.
Sau này, con sẽ mua cho ông, cái mũ thật đẹp."
Xe lái thẳng về nhà cũ Thẩm gia.
Thẩm Minh cũng trở lại nhà cũ, anh đang chờ mọi người trong sân rồi.
"Ồ, hai anh em này, từ nhỏ đã giống nhau như đúc cùng một khuôn rồi, đến lúc trưởng thành còn giống nhau thế này sao." Giang Thiện Nguyên nhìn Thẩm Trình và Thẩm Minh đứng sóng vai nhau.
"Vẫn có chỗ khác nhau ạ." Thẩm Minh chào hỏi xong thì đỡ Giang Thiện Nguyên đến phòng khách ngồi, anh nói: "Thực ra cháu cao hơn nó mấy centimet đấy, cười lên cũng đẹp trai hơn nữa."
Thẩm Trình còn chưa nói cái gì Tri Nhạc đã mở miệng nói: "Anh trai, đẹp trai hơn mà."
Thẩm Minh:......
Thẩm Trình nhướng một bên mày, không đánh cũng thắng.
"Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi," Thẩm Minh nói: "Mà trong mắt những người khác, anh trai của em quá lạnh lùng, anh cười lên mới thân thiện hơn này, bởi vậy mới được nhiều người yêu quý hơn."
"Tiểu Minh còn chưa kết hôn nhỉ, nói vậy tức là đã có người mình thích sao?" Giang Thiện Nguyên cười tủm tỉm hỏi.
Tiểu Minh:......
Tri Nhạc nghe đến đó, bỗng nhớ ra điều gì đó, cậu nhìn Thẩm Minh: "Sao chị Tiểu Tĩnh, không tới ạ?"
Nụ cười của Thẩm Minh cứng lại, anh cảm thấy đầu gối mình đau quá, bị trúng thêm một mũi tên nữa rồi.
"Tiểu Tĩnh?" Giang Thiện Nguyên hỏi: "Là cô gái mà Tiểu Minh thích hả?"
Thẩm Minh gật đầu, tiện thể nói với Tri Nhạc: "Tri Nhạc, lần sau em có thể hẹn chị Tiểu Tĩnh tới cùng nha."
Tri Nhạc đang định gật đầu thì lại nghe Thẩm Thái Viễn hừ một cái: "Đã nhiều năm rồi, ngày nào người ta cũng ở cạnh mà đến giờ còn phải nhờ người khác giúp mình mời đến nhà, đúng là làm mấy thể diện của tám đời nhà họ Thẩm này."
Thẩm Minh:............
Thất bại ba lần liên tiếp.
Ở ngoài thì Thẩm Minh được gọi là hồ ly mặt cười, trên thương trường không có ai có thể trên cơ anh, mà về đến nhà lại không có sức chiến đấu, uy nghiêm của cháu trai cả và anh lớn chẳng còn sót lại chút gì.
"Mọi người cứ từ từ nói chuyện đi, cháu vào bếp xem hôm nay ăn gì." Thẩm Minh thức thời đứng lên rời đi.
Đã lâu rồi nhà cũ Thẩm gia không được náo nhiệt đến vậy, quản gia và nhóm người hầu đều hí hửng bận rộn.
Thẩm Thái Viễn hơi thổn thức, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.
Giữa Thẩm Trình và Thẩm Minh đã xảy ra chuyện gì thì ông không hỏi kỹ.
Bây giờ hai đứa cháu cùng nhau về nhà đã nói lên tất cả rồi.
Một bữa cơm hoà thuận vui vẻ.
Buổi chiều trời nắng chói chang, ngoài trời quá nóng, Giang Thiện Nguyên còn cần dưỡng bệnh, không nên đi lại nhiều, sau khi họ ngồi hàn huyên một lát thì đi ngủ trưa.
Tri Nhạc vẫn luôn ở cạnh ông.
Thẩm Trình có phòng riêng của mình, sau khi nhìn Tri Nhạc đi vào phòng cho khách thì hắn cũng về phòng mình ngủ một giấc.
Tối đó mọi người đi tản bộ trong sân, đưa Giang Thiện Nguyên đi tham quan khu vườn.
Lần trước tới chỉ ở mấy ngày ngắn ngủi, trong lòng lại vướng bận chuyện bệnh tình nên đương nhiên là ông không có tâm trạng quan sát, bây giờ mới có thể nhàn rỗi để chậm rãi ngắm nghía.
Thẩm gia là một tòa nhà cổ có trăm năm lịch sử.
Một tòa nhà cổ như vậy mà đến giờ vẫn dùng làm nơi ở thì cũng thuộc hạng máu mặt trong nước.
Kiến trúc, hoa cỏ cây cối, núi giả đình đài trong nhà đều có lịch sử lâu đời.
Tuy sau này đã cải tạo nhiều lần, còn lắp đặt thêm mấy trang thiết bị hiện đại nhưng về tổng thể vẫn giữ được bố cục ban đầu và sự cổ kính rêu phong.
Giang Thiện Nguyên và Thẩm Thái Viễn đi tuốt đằng trước, vừa đi vừa chống gậy.
Tri Nhạc