Cơn mưa giông chực đổ xuống, mây đen cuồn cuộn phía chân trời, mới buổi chiều mà tối như lúc chạng vạng, xe trên đường đều chạy hết công suất, muốn đến nơi cần đến hoặc nhà sớm, tránh phải đi đường dưới mưa.
Thẩm Trình bật đèn xe, chiếu sáng con đường có tầm nhìn không xa lắm, một tay điều khiển tay lái, một tay đè lên tai nghe bluetooth.
Vừa lái xe vừa gọi điện là không đúng, nhưng giờ hắn bất chấp, Thẩm Trình cố gắng ổn định tâm trạng, phải nhanh chóng đến gặp Giang Thiện Nguyên thôi, loại chuyện này càng kéo dài càng khó giải quyết.
Phải nhanh chóng nhìn thấy Tri Nhạc, không thể để cậu bị lôi đi trong mơ hồ như vậy được...!Hắn sắp đánh xe vào đường cao tốc.
Ngay trên ngã rẽ, ở phía đối diện bỗng có một chiếc xe lao ra, tốc độ cực nhanh.
Biến cố xảy ra ngay trong nháy mắt ấy.
Rầm một cái, lại thêm một tiếng rầm nữa...!xe của Thẩm Trình không thể tránh, nhận thẳng cú va chạm, mà sau cú va chạm thì cái xe kia mất khống chế lao về phía dưới đường, xe Thẩm Trình cũng bị đẩy đi, đụng vào vòng bảo hộ, treo lơ lửng ở ven đường.
"Tiếng gì vậy?" Giang Thiện Nguyên nghe rõ, sắc mặt lập tức biến đổi, vội hỏi: "Sao thế?"
Điện thoại bỗng nhiên bị gián đoạn.
Ông gọi lại, không ai nhận.
"Làm sao thế ạ?" Tri Nhạc cũng nghe được, cậu không rõ tại sao.
Giang Thiện Nguyên lắc đầu ý bảo không sao, không ngừng gọi điện cho Thẩm Trình.
Khoảng vài phút sau, cuối cùng cũng gọi được.
"Tiểu Thẩm, vừa nãy......"
"Suỵt, mong ngài nhỏ giọng chút." Thẩm Trình thở dồn dập, rõ ràng hắn đang cố đè thấp giọng xuống, "Đừng để Tri Nhạc nghe được ạ."
Giang Thiện Nguyên nhìn Tri Nhạc một cái, Giang Thiện Nguyên ghé sát tai vào ống nghe, giảm âm lượng xuống.
"Tình huống thế nào? Thẩm Trình." Giang Thiện Nguyên đã đoán được đại khái, ông vô cùng nôn nóng rồi lại mịt mờ.
"Không nghiêm trọng lắm đâu " Thẩm Trình ngã người ra ghế lái, dây an toàn và túi khí cố định thân thể hắn, thân xe treo một nửa trên đường, một tay hắn cố gắng cầm điện thoại, tay kia đã không thể nhúc nhích, ngựa vào bụng đã đau âm ỉ.
Thẩm Trình thở hắt ra, giọng nói vẫn bình tĩnh trầm ổn: "Đừng nói cho Tri Nhạc ạ."
Cách đó không xa là những xe khác bị đâm nằm la liệt trên đường cái, nạn nhân sống sót sau tai nạn hồi thần lại, lục tục xuống xe, họ bắt đầu la lối, tiếng báo nguy, tiếng phụ nữ và trẻ nhỏ khó lóc.
Giang Thiện Nguyên nghe được tiếng, ông biết tình huống chắc phải nghiêm trọng hơn Thẩm Trình nói nhiều, ông nói ngay: "Chúng tôi sẽ quay lại ngay, bây giờ cậu đang ở đâu?"
Một khắc trước hắn còn vô cùng mong họ quay lại thì giờ lại đưa ra đáp án khác hoàn toàn.
"Đừng," vết máu chảy từ trên trán xuống, Thẩm Trình nói: "Bây giờ đừng trở về." Hán dừng một chút: "Ngài đưa Tri Nhạc về nhà đi đã, mấy ngày nữa cháu lại đến tìm em ấy.
Bây giờ...!đừng làm em ấy sợ."
Giang Thiện Nguyên há miệng thở dốc, nhất thời không có lời nào để nói.
"Nhưng mà cậu......"
"Không có gì vấn đề lớn, không cần lo lắng đâu ạ." Thẩm Trình nói: "Sau này chúng ta sẽ nói kỹ hơn."
Có người phát hiện ra xe của Thẩm Trình, họ chạy tới hỗ trợ, có thể nghe được tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát ở xa xa.
"Ông ơi?"
Giang Thiện Nguyên tỉnh táo lại, thấy Tri Nhạc đang nhìn chằm chằm vào cái điện thoại mà ông làm rơi, trong mắt lộ vẻ dò hỏi.
Vừa nãy âm lượng đã bị giảm đi, Tri Nhạc không nghe được tiếng.
"Gọi điện thoại xong rồi ạ?" Tri Nhạc hỏi.
Không biết mưa đã rơi từ bao giờ, hạt mưa rơi lên cửa sổ và nóc xe, lộp độp lộp độp.
Giang Thiện Nguyên nói với Tri Nhạc rằng hôm nay Thẩm Trình không thể tới được, trời mưa, đường còn bị sụp, không thể nào lái xe qua được, cho nên hắn đành quay đầu xe.
"Vậy khi nào, đến ạ?" Tri Nhạc hỏi.
"Chắc mấy ngày nữa, cậu ấy còn phải đi làm.
Lúc sau Thẩm Trình sẽ nói cho con biết."
"Vâng ạ." Rõ ràng Tri Nhạc có hơi thất vọng nhưng không nói thêm gì, ngoan ngoãn chấp nhận sự thật đó.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, tài xế lái xe cẩn thận, còn dừng lại ở trạm nghỉ để tránh mưa to, cứ như vậy thì khi về đến nhà thì trời đã tối rồi.
Giang Thiện Nguyên dọn dẹp qua loa, cùng Tri Nhạc ăn chút gì đó rồi ông cuốn gói Tri Nhạc lên giường, Tri Nhạc bôn ba cả ngày cũng mệt rồi, cậu nghe lời ông đi ngủ sớm.
Giang Thiện Nguyên đóng lại cửa phòng ngủ lại, lúc này mới gọi điện cho Thẩm gia.
"Thẩm Trình uống thuốc xong thì ngủ rồi, ông cụ cũng vừa được cháu đưa về nhà." Giọng Thẩm Minh rất nhẹ, hơi cười cười: "Vốn định ngày mai mới liên hệ với ngài.
Ngài đừng lo, thương nhẹ thôi mà.
Đợi ngày mai Thẩm Mình tự gọi cho ngài thì ngài sẽ biết ngay."
Nhưng mà thực tế thì thương thế của Thẩm Trình không nhẹ nhàng như họ nói: tay phải bị gãy, gãy thêm hai cái xương sườn, bị chấn động não nhẹ, hơn nữa còn bị trầy da chảy máu, có thể nói là thương khá nặng, cần phải tĩnh dưỡng ít nhất là một tháng.
"Đều do tôi."
Giang Thiện Nguyên vô cùng tự trách.
Ở góc độ của ông, rời đi trong cơn giận cũng về tình về lý thì cũng có thể hiểu được, nhưng ông không ngờ Thẩm Trình lại đuổi theo.
Chẳng may xảy ra chuyện gì thì có lẽ ông sẽ ăn năn day dứt suốt đời, bây giờ ông đã tự trách, áy náy không thôi rồi.
"Họa hay phúc của mỗi người, ai mà đoán trước được." Thẩm Thái Viên ngồi chờ ở bệnh viện nửa ngày, sau khi xác định Thẩm Trình đã thoát khỏi nguy kịch thì ông mới rời bệnh viện.
Lúc này ông mới lấy lại vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Hết thảy đều có nhân quả.
Nếu muốn trách thì phải đi từ gốc, nên trách tôi ép buộc nó, không nói rõ cho ông biết.
Cũng phải trách phương thức xử lý của nó, không để ý kỹ tới Tri Nhạc."
Giang Thiện Nguyên nhất thời không biết nên nói gì.
"Nhưng chuyện ấy nói đúng ra thì cũng không thể trách Thẩm Trình..."
"Việc nào ra việc đó, nó nên bồi tội, đợi nó khỏe rồi sẽ đến bồi tội với ông." Thẩm Thái Viễn nói: "Chuyện sau này của hai đứa nó...!Việc đã đến nước này rồi, tôi tin rằng trong lòng ông cũng đã đưa ra phán đoán của mình, lão Giang, không bằng chúng ta cùng nhìn lại, rồi cho hai đứa cơ hội và thời gian, để chúng tự quyết định, được không?"
Chuyện đã đến nước này, Giang Thiện Nguyên cũng không nói thêm gì nữa, cái không thể gặp lại ông nói với Tri Nhạc cũng chỉ là lời thuận miệng nói khi đang tức giận mà thôi, ông không thật sự bắt họ đoạn tuyệt quan hệ, cả đời không gặp lại.
"Hay là, tôi đưa Tri Nhạc về thăm Thẩm Trình?"
"Tạm thời thì đừng, Thẩm Trình cũng có ý này —— hừ, chưa nói đến sẽ dọa Tri Nhạc, tôi thấy là nó sĩ diện ấy, không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật xấu xí của mình." Thẩm Thái Viễn cười nói: "Trước hết ông cứ gạt Tri Nhạc, Thẩm Trình sẽ sớm liên lạc với Tri Nhạc thôi."
"Nhưng mà..."
"Trong khoảng thời gian này hai đứa ở bên nhau mỗi ngày, bây giờ phải xa nhau một thời gian, có lẽ cũng tốt." Thẩm Thái Viễn nói: "Cứ thuận theo tự nhiên thôi, để chúng tự đi xử lý."
Cổng nhà Giang gia mở rộng, rất nhanh các thôn dân đã biết Tri Nhạc và Giang Thiện Nguyên đã trở lại, hàng xóm láng giềng sôi nổi tới hỏi thăm, thấy cuộc giải phẫu của Giảng Thiện Nguyên thành công tốt đẹp thì họ vui mừng cho ông.
Nhưng họ lại ngạc nhiên không biết tại sao tự nhiên hai ông cháu lại về đây.
Giang Thiện Nguyên chỉ giải thích qua loa là ở ngoài lâu, nhớ người trong thôn, cảnh vật của thôn yên tĩnh đẹp đẽ, ông còn quen sống ở đây rồi, thích hợp đến đây dưỡng bệnh hơn, vì vậy ông đưa Tri Nhạc về.
"Ồ, Tri Nhạc lại trắng ra này, hình như còn béo lên đúng không, có vẻ sống ở Thẩm gia tốt lắm."
"Tốt lắm ạ." Tri Nhạc kiên nhẫn trả lời, dù là câu hỏi trêu ghẹo hay bông đùa, cậu nói: "Ngày nào, cũng được ăn rất nhiều món."
"Thế mà cậu bỏ được để về đây ư, không nhớ Thẩm gia, không nhớ đối tượng của mình sao?"
"Nhớ chứ."
Giang Thiện Nguyên châm trà mời mọi người, ông chuyển đề tài: "Trong thôn vẫn tốt chứ?"
Tri Nhạc về đến nhà, nhìn thấy đồng hương và bạn bè đã lâu không gặp, cậu rất là vui.
Trong nhà mọi thứ vẫn thân thuộc, giống như cậu đã đi ngược thời gian vậy.
Cậu đi theo bên cạnh Giang Thiện Nguyên, tựa như vẫn giống khi xưa, cậu hỗ trợ ông bưng trà rót nước, chiêu đãi những người hàng xóm đến chơi, nghe họ nói đông nói tây, có bạn đến thì theo họ đi chơi, hoặc là chạy xuyên qua cánh đồng đi tìm những đồng bọn khác.
Tri Nhạc không nhắc tới Thẩm gia, cũng không có chủ động hỏi Thẩm Trình.
Nơi chốn quen thuộc, con người quen thuộc khiến cậu nhanh chóng nhớ lại cuộc sống khi trước, cả ngày đều vui vẻ hí hửng.
Nhưng cậu lại có thêm một thói quen, đó là dù cậu có đi đâu, kể cả đi WC, hoặc đi ra ngoài sân một chuyến, thì cậu đều mang điện thoại theo.
Lúc trước cậu chưa từng dính lấy điện thoại như hình với bóng thế này.
Ngoài cái đó ra thì Tri Nhạc còn có thêm vào động tác, thói quen không rõ ràng lắm.
Cậu thường ngẩng đầu nhìn cây cối trong sân.
"Con nhìn gì đấy? Loại cây này sẽ không có chim tới làm ổ đâu." Giang Thiện Nguyên hỏi.
Tri Nhạc lắc đầu, giống như chính cậu cũng hiểu, cậu không nhìn nữa.
Giang Thiện Nguyên đã bàn bạc xong với Thẩm gia, thống nhất khẩu cung, chỉ chờ Tri Nhạc hỏi là sẽ nói cho cậu hay, ai ngờ Tri Nhạc không hề hỏi, mãi đến buổi tối.
Ánh nắng dần khuất dạng, màn đêm buông xuống, trong thôn thắp sáng đèn.
Tri Nhạc và Giang Thiện Nguyên ngồi trước bàn, trên đầu treo ngọn đèn, hai ông cháu cùng nhau ăn tối.
Tri Nhạc ăn một lúc thì bỗng nhiên dừng lại.
"Sao thế con?" Giang Thiện Nguyên hỏi.
Tri Nhạc lắc đầu, cậu cúi đầu tiếp tục ăn cơm, ăn một lát rồi lại dừng lại, cậu hơi thẫn thờ như đang ngẩn người.
"Tri Nhạc, con đang nghĩ gì vậy, nói cho ông nội biết đi." Giang Thiện Nguyên nhìn Tri Nhạc, Tri Nhạc không biết giấu giếm, từ nhỏ đến lớn, cậu hiếm khi có tâm sự nặng nề như vậy.
"Khi nào, anh mới tới ạ?"
Được hỏi thì Tri Nhạc trả lời đúng sự thật.
Cậu buông chén đũa, cầm điện thoại lên mở ứng dụng mạng xã hội ra, tìm tên Thẩm Trình, Tri Nhạc nhìn chằm chằm vào màn hình.
Khung chat của họ hơn nửa là gọi video và tin nhắn thoại.
Lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở