Cầu Bại - 求败
Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑
QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 21: Ra đi
Dịch giả: Thiệu Cảnh
Biên tập: Airin
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Huân chương Vinh Quang ba sao?”
“Ta không nghe nhầm chứ? Vừa rồi, Đông Nhược Tuyết nói dùng danh nghĩa huân chương Vinh Quang ba sao của Đông gia để thách đấu Thân Li Li? Một thành phố cấp ba như thành Tinh Diệu thì huân chương Vinh Quang ba sao đã là huân chương cấp cao nhất rồi. Vinh dự của người nắm giữ huân chương chỉ kém mấy vị nguyên lão Tiên Thiên mật cảnh và thành chủ thôi đó!”
“Xì! Nói thật dễ nghe. Huân chương Vinh Quang ba sao gì chứ! Cái huân chương đó là của cha hắn, trước tuổi trưởng thành bọn họ có thừa kế được hay không cũng là một vấn đề. Cho dù có thừa kế được đi chăng nữa thì theo quy định của luật pháp quốc gia, huân chương đó sẽ bị giảm xuống một sao trở thành huân chương Vinh Quang hai sao thôi!”
“Huân chương hai sao… cũng rất lợi hại đó, nói là ngàn người mới có một cũng không quá đáng!”
“Không ngờ, ngay cả huân chương Vinh Quang của gia tộc mà Đông Nhược Tuyết cũng dám lấy ra, bây giờ thì lớn chuyện rồi!”
“Không biết Hứa Tông sẽ ứng phó ra sao!”
Tiếng thảo luận của các học viên lần lượt vang lên, đồng thời cũng nói hộ những suy nghĩ trong lòng Hứa Tông lúc này.
Hắn cảm thấy chuyện này dần trở nên khó giải quyết.
Hắn vốn chỉ định đánh bại Đông Nhược Tuyết để chứng minh cho học viện thấy hắn có thực lực để trở thành học viên tinh anh, được học viện chú trọng bồi dưỡng. Thế nhưng, hắn không ngờ mọi chuyện lại đi quá xa, Đông Nhược Tuyết cố tình làm ầm ĩ đến mức liên quan đến vinh quang của gia tộc. Nhất thời, trong lòng hắn đã có ý nghĩ lùi bước.
Suy cho cùng, nếu hắn thật sự chấp nhận thách đấu thì dù thắng hay thua, giữa hai bên đã không còn là thù hận bình thường nữa mà sẽ trở thành thù hận truyền kiếp giữa gia tộc. Tuy còn chưa đến mức ‘ngươi sống ta chết’ nhưng cũng không kém bao nhiêu.
“Đông Nhược Tuyết, bồ như vậy cũng hơi…”
“Hừ, Đông Phương, chúng ta đi!”
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Hứa Tông, Đông Nhược Tuyết cũng không muốn ép buộc thêm nữa, bèn hừ khẽ một tiếng rồi dẫn Đông Phương đi ra khỏi lầu Tổng Hợp.
“Đáng ghét!”
Nhìn thấy Hứa Tông bị huân chương Vinh Quang từ miệng Đông Nhược Tuyết dọa cho ngẩn ra, Thân Li Li quyết không chịu bỏ qua nên vội vàng ra mặt.
“Chỉ biết lấy vinh quang của người lớn trong nhà ra làm chỗ dựa, có bản lĩnh gì chứ!”
Bước chân đang rời đi của Đông Nhược Tuyết bỗng ngừng lại: “Thân Li Li, ngươi còn chưa chịu ngưng phải không?”
“Hừ, ta chỉ nói sự thật, nếu ngươi có bản lĩnh thì đừng lấy vinh quang của cha ngươi…”
“Không nhờ vinh quang của cha ta sao? Ý của ngươi là muốn đấu một một với ta? Muốn thách đấu à?”
“Tất nhiên không phải, ta nói học trưởng Hứa và…”
Thân Li Li còn chưa nói xong, Đông Nhược Tuyết đã cắt ngang một cách trắng trợn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, nói rõ từng câu từng chữ: “Ngươi có thể nhờ người khác, vì sao ta không thể? Một là chấp nhận thách đấu, hai là cút đi!”
“Ngươi…”
“Ngươi còn dám nói thêm một chữ, ta sẽ xem như ngươi chấp nhận lời thách đấu của ta. Có lẽ ta đánh không lại Hứa Tông, nhưng ngươi thì…”
Thân Li Li há miệng, không muốn cứ như vậy mà rút lui. Cô còn muốn nói thêm vài câu để vặn lại nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đông Nhược Tuyết, trong lòng tự nhiên phát run, một cảm giác yếu đuối dâng lên từ sâu trong lòng, trong nháy mắt đã lan ra mọi ngóc ngách trong cơ thể. Lúc này, những lời chua ngoa muốn nói có làm thế nào cũng không ra khỏi miệng được.
Thân Li Li không dám nói thêm, Đông Nhược Tuyết cũng không thèm lãng phí thời gian với cô ta nên sải chân bước về phía văn phòng của chủ nhiệm lớp năm ba trong ánh mắt ngạc nhiên, khâm phục hoặc khinh thường của toàn bộ học viên có mặt ở quanh đó.
“Thách đấu! Thách đấu! Chỉ có kẻ không biết xấu hổ mới lấy vinh quang của gia tộc ra nói chuyện. Chuyện này không bỏ qua dễ dàng vậy đâu. Ngươi đã thích thách đấu như vậy… yên tâm đi, ba ngày sau ta sẽ làm ngươi hài lòng. Trong bữa tiệc sinh nhật của chị Hàm, ta sẽ khiến ngươi mất hết vinh quang của gia tộc!”
…
Vì chuyện vừa xảy ra, tâm tình vui vẻ vì Vân Hi đã trở thành Võ giả cấp bốn của Đông Nhược Tuyết cũng bị phá hỏng. Trên đường đến văn phòng chủ nhiệm, bầu không khí hơi nặng nề, ngay cả một người vui vẻ hoạt bát hay nói như Triệu Uyển Quân cũng phải im lặng.
Thấy Triệu Uyển Quân và Đông Nhược Tuyết hơi buồn bã không vui, Vân Hi im lặng một lúc, cuối cùng mới chầm chậm nói: “Xin lỗi, làm phiền các em rồi!”
Triệu Uyển Quân nhếch môi tỏ ra hơi bất bình cho Đông Nhược Tuyết, nói: “Lúc này anh biết nói chuyện rồi à, khi nãy Tiểu Tuyết cãi nhau với tên kia sao không thấy anh lộ mặt? Tốt xấu gì anh cũng là anh trai đó, thấy em gái mình bị người ta ức hiếp sao có thể thờ ơ thế được?!”
“Nơi này là học viện Tinh Diệu!”
“Học viện Tinh Diệu thì sao?”
“Học viện Tinh Diệu cấm giết người!”
“Ơ…”
“Được rồi, Uyển Quân, đừng nói nữa! Ta thấy, nếu ổng thật sự ra mặt thì chắc chắc mọi chuyện sẽ hỏng bét. Dù sao thì mọi chuyện đã được giải quyết, cũng chẳng có chuyện gì lớn lắm! Bỏ đi!”
Triệu Uyển Quân gật đầu liên tục: “Mình cũng nghĩ vậy!”
Đông Nhược Tuyết lặng lẽ đi phía trước, khi đến cửa văn phòng chủ nhiệm mới đột nhiên nói nhỏ một câu: “Xin lỗi anh Đông Phương. Lúc ở Nguyệt Thần giới, bọn em đã trách lầm anh…”
“Không sao!”
Vân Hi lắc đầu.
Hắn hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.
“Ha, Đông