Cầu Bại - 求败
Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑
QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 29: Tiên thiên kiếm thuật
Dịch giả: Thiệu Cảnh
Biên tập: Oll
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Ba đoàn săn ma nho nhỏ cũng dám chống lại đoàn săn ma Thiên Hữu chúng ta, muốn chết hả!”
Sau khi xông ra khỏi sơn trang Hạo Nhiên, Thiên Hữu Vương giống như hổ vào bầy dê. Hắn lao nhanh đến trước mặt một Võ giả cấp bảy tay phải lấp lánh ánh sáng trắng như tuyết đấm mạnh lên người nọ đang cố sức ngăn cản, miệng gào thét: “Chiến kỹ cao cấp đỉnh phong – Đại Tuyết Băng Thủ!”
“Bùm!”
Chân khí khổng lồ tuôn ra, Võ giả cao cấp nọ không thể đỡ nổi, bị đánh nỗi đến hộc máu văng đi. Người còn chưa rơi xuống đất, bên trong đoàn săn ma Thiên Hữu bỗng vang lên tiếng súng, sau đó máu tươi đỏ thẫm bỗng phụt ra từ trán người đó.
Lực sát thương của vũ khí nóng đối với Võ giả cao cấp có thể nói là rất ít, bởi vì Võ giả cao cấp phản ứng nhanh nhẹn nên không để mấy viên đạn vào trong mắt. Thế nhưng nếu dùng vũ khí nóng đối phó với một Võ giả cao cấp vừa bị trọng thương, không còn sức ngăn cản thì chắc chắn có thể kết liễu đối phương trong một phát.
“Khiến đoàn săn ma Thiên Hữu chúng ta thương vong hơn một nửa, hôm nay nhất định các người phải chết hết tại đây!”
Chân khí bồng bềnh quanh người Thiên Hữu Vương. Hắn dùng sức đạp xuống đất, cả người phóng nhanh về phía đoàn săn ma nọ, lực húc khổng lồ khiến cho bốn người của đoàn săn ma này không thể ngăn cản nổi.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Do bị Thiên Hữu Vương công kích nên một số Võ giả cấp sáu đã lộ ra chút sơ hở. Ba tiếng súng vang lên ngay sau đó khiến cho ba trong số bốn người đổ máu chết lập tức,
“Bắn tỉa! Bắn tỉa! Phải bắn chết Thiên Hữu Vương!”
Hai đoàn săn ma còn lại thấy cảnh này, trong mắt bọn họ hiện lên một tia hoảng sợ. Hầu như cùng một lúc, tất cả mọi người đều lấy súng ra nhắm vào người Thiên Hữu Vương khi hắn đang chiến đấu với một Võ giả cấp bảy.
Nhưng ngay khi ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía Thiên Hữu Vương thì cách đó không xa xuất hiện năm Võ giả cao cấp thuộc đoàn săn ma Thiên Hữu xông đến. Vừa đến gần, năm người này đã giết chết hai người trong số bọn họ, trong ba người còn lại có đến hai người bị trọng thương, e rằng không bao lâu sau toàn quân sẽ bị diệt.
“Đoàn trưởng…”
“Lui! Lui! Lui lại mau!”
Đoàn trưởng của đoàn săn ma Dạ Ưng thấy biến cố liên tục xảy ra chỉ trong thời gian cực ngắn nên kinh hãi như kẻ mất hồn!
Khi thấy Vân Hi giết chết người của đoàn săn ma Thần Hựu dễ dàng như giết gà giết chó khiến lòng tin của bọn họ tăng vọt. Ngay cả một tên Võ giả trung cấp cũng có thể dồn ép đoàn săn ma Thiên Hữu đến mức đó thì sao bọn họ không thể? Vì suy nghĩ như vậy nên bọn họ dần coi thường đoàn săn ma Thiên Hữu tiếng tăm lừng lẫy này.
Nhưng đến khi đụng độ thực sự bọn họ mới hiểu ra, đoàn săn ma Thiên Hữu đứng đầu thành Thánh Đường tuyệt đối không phải chỉ có hư danh. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai đoàn săn ma xông lên đầu tiên sắp bị giết chết hết, mà mục tiêu tiếp theo chính là đoàn săn ma Dạ Ưng bọn họ…
“Muốn chạy hả? Bây giờ mới chạy chẳng phải đã muộn rồi sao?”
Thiên Hữu Vương hừ lạnh một tiếng rồi thi triển ra thân pháp nhanh như chớp của một Võ giả cấp tám, cả người như một viên đạn rời nòng xông thẳng vào đoàn săn ma Dạ Ưng. Người còn chưa tới nhưng sát khí ngút trời đã ép người của đoàn săn ma này đến ngạt thở.
“Đoàn trưởng Thiên Hữu, chúng ta hoàn toàn không có ý mạo phạm đoàn săn ma của ngài. Xin ngài nương tay, chừa một con đường sống cho chúng ta. Sau khi trở về, chúng ta nhất định sẽ mang hậu lễ đến tạ tội!”
Đoàn trưởng của đoàn săn ma Dạ Ưng hét lớn hòng muốn cầu hòa nhưng chân cũng nhanh bước lui lại phía sau.
“Hừ, các ngươi không những công kích mà còn giết chết người của đoàn săn ma Thiên Hữu chúng ta. Nếu cứ như vậy mà thả các ngươi đi thì chúng ta còn mặt mũi nào đặt chân đến những nơi như thành Thánh Đường, thành Tinh Diệu và thành Nam Sơn nữa? Hôm nay, các ngươi chắc chắn phải chết!”
“Ngươi…”
Lúc này, bên trong đoàn săn ma Thiên Hữu bỗng vang lên tiếng súng dồn dập. Những tiếng súng này vang lên chưa đầy ba giây đã ngừng lại đột ngột.
Ngay sau đó, một bóng người mơ hồ lướt qua chỗ ẩn nập của ba tay bắn tỉa. Chưa tới nửa giây, bóng người đã biến mất không để lại dấu vết, cảnh vật cũng yên tĩnh trở lại.
“Là hắn!”
“Là thằng nhóc đó!”
“Đoàn trưởng, chính thằng nhóc này đã giết chết Phúc Vương và Hải Vương!”
“Khốn khiếp! Ẩn nấp, ẩn nấp ngay! Các ngươi đều là kẻ ngốc hay sao! Hô to gọi nhỏ để lộ vị trí như vậy làm gì, cẩn thận tay bắn tỉa của đối phương.”
“Đoàn trưởng, thằng nhóc này không có hàng nóng, hắn…”
Người nọ còn chưa nói xong đã bị một viên đạn xuyên thẳng qua trán tạo nên một lỗ máu.
“Sao có thể thế được… đâu có tiếng súng…”
Người nọ trợn tròn mắt, dường như không dám tin vào cảnh tượng xảy