Cầu Bại - 求败
Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑
QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 32: Chúa tể chính thức
Dịch giả: Vesaukeu
Biên dịch: Thiệu Cảnh
Biên tập: Oll
Nguồn: Tàng Thư Viện
"Thú triều!"
Ngay lập tức trong đầu Vân Hi hiện lên hai chữ này.
Chúa tể thật sự của rừng Dạ Huyết này không phải nhân loại mà là ma thú, có đến hàng ngàn vạn ma thú ấn giấu trong khu vực rộng lớn mấy trăm km vuông này.
Lúc bình thường thì những ma thú này đều sinh hoạt trong lãnh địa của riêng mình, hiếm khi xâm phạm nhau. Kể cả những ma thú sống theo bầy đàn cũng có lãnh địa quần cư riêng, hiếm khi kết thành bầy đàn với quy mô cực lớn. Chính nhờ thế cho nên nhân loại mới có thể lặng lẽ ẩn nấp trong rừng Dạ Huyết, đánh chết những ma thú cấp cao hoạt động riêng lẻ nhằm giảm bớt uy hiếp của chúng với với nhân loại.
Càng có nhiều người tiến vào rừng Dạ Huyết thì động tĩnh gây ra càng lớn. Nếu những ma thú cao cấp phát giác, bọn chúng sẽ rất tức giận. Chính vì thế mới bộc phát thú triều với mục đích quét sạch những kẻ xâm nhập rừng Dạ Huyết.
Động tĩnh của đám ma thú này tuy rất lớn, nhưng đợt thú triều này cũng chỉ chỉ thuộc về quy mô nhỏ nhất mà thôi. Đám ma thú này đuổi nhân loại chạy ra khỏi rừng Dạ Huyết, rồi lại đuổi theo một đoạn nữa mới trở lại trong rừng. Còn nếu gặp phải những đợt thú triều với quy mô lớn thì đừng nói đến những người săn ma trong rừng Dạ Huyết này, ngay cả những thành phố ở quanh đây cũng sẽ bị thú triều trùng kích.
Trên Trái Đất có vô số thành phố với đủ mọi cấp bậc, không đến một ngàn thì cũng tám trăm, nhưng hầu như cứ qua một đoạn thời gian thì sẽ có một thành phố bị thú triều phá hủy. Những con ma thú dùng thân hình to lớn, nanh vuốt sắc bén của mình liên tục xua đuổi nhân loại khiến cho không gian sinh sống của chúng ta bị thu hẹp dần. Qua đó, chúng muốn chứng minh cho nhân loại thấy, những sinh vật đến từ vị diện cao cấp như chúng mới chính là chúa tể.
"Thú triều bộc phát, ngay cả cao thủ Tiên thiên mật cảnh cũng không thể chống đỡ nổi công kích dày đặc của ngàn vạn ma thú huồng hồ là những thợ săn ma bình thường. Trong tình huống này mà có người can đảm dám đi vào rừng Dạ Huyết tiến đánh di tích sơn trang Hạo Nhiên thì quả thật là tự sát."
Vừa suy nghĩ Vân Hi vừa phóng nhanh ra khỏi rừng Dạ Huyết với tốc độ nhanh nhất có thể, mỗi nhịp thở hắn chạy được cả trăm mét.
Lúc này chẳng cần phải cố kỵ ẩn nấp bản thân nữa rồi, biện pháp tốt nhất là dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi hung hiểm này.
Di tích cổ sơn trang Hạo Nhiên ở núi Chính Khí cách bìa rừng Dạ Huyết tầm ba bốn chục cây, Vân Hi dốc sức chạy với tốc độ nhanh nhất ra khỏi rừng không mất nhiều thời gian lắm. Chỉ xui xẻo cho những thợ săn, đoàn săn ma đã đi sâu vào trong rừng, không kịp thời gian để thoát khỏi đó.
Thú triều bộc phát, ngàn vạn ma thú cùng nhau tràn ra. Những thợ săn ma không kịp chạy ra khỏi rừng đều không thể chống lại đám ma thú này, tám chín phần mười sẽ chết thảm dưới móng vuốt sắc nhọn của chúng. Kể cả Võ giả cấp chín cách cảnh giới Tiên thiên chỉ một bước, khi đối mặt với những đòn tấn công của ngàn vạn ma thú thì cũng chỉ có chết mà thôi!
Sau đợt thú trều này, trong những thành phố lân cận rừng Dạ Huyết, có trời mới biết được sẽ có bao nhiêu Võ giả tinh anh hy sinh chỉ trong chốc lát!
Có trời mới biết sẽ có bao nhiêu gia đình vì đợt thú triều này mà nát cửa tan nhà!
Có trời mới biết sẽ có bao đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa!
Nhưng…
Đây chính là số mệnh của Võ giả!
Và cũng chính là số mệnh trước mắt của nhân loại trên toàn thế giới!
Lúc này đây, Nguyệt Ma giới đang đứng bên bờ sụp đổ, đại lục Thiên Hoang đứng nơi đầu sóng ngọn gió liều mạng ngăn cản ma thú xâm lấn. Vậy mà vẫn có những ma thú lọt lưới tấn công Trái Đất. Thật không biết khi Nguyệt Ma giới sụp đổ hoàn toàn, hoặc là sau khi đại lục Thiên Hoang bị ma thú chiếm cứ, vận mệnh của mười tỉ người trên Trái Đất sẽ thế nào…
***
“Chíu… iu!"
Xuyên thẳng qua cánh rừng nhiệt đới, tốc độ của Vân Hi có thể nói là nhanh như chớp giật.
Kiếp trước sống trong rừng từ nhỏ nên hắn rất quen thuộc với rừng, vậy nên hắn có thể thỏa sức chạy với tốc độ cao nhất trong này. Ngay cả cao thủ cấp chín nếu không quen với núi rừng thì tốc độ cũng kém xa hắn. Đoạn đường mười lăm, hai mươi cây mà hắn chỉ chạy khoảng tiếng đã ra được đến bìa rừng rồi.
Đến khi sắp ra khỏi bìa rừng, Vân Hi mới hiểu ra lí do tại sao hôm nay rừng Dạ Huyết lại bộc phát thú triều.
Trước đây, trung bình mỗi ngày có khoảng nghìn người đi vào rừng Dạ Huyết đã coi như không tệ rồi. Thế mà lúc này, chỉ riêng số Võ giả mà Vân Hi gặp trên đường chạy về thành Tinh Diệu thôi đã hơn một trăm, ước chừng số Võ giả chạy về hướng này cũng trên nghìn người.
Một hướng thôi đã có hơn nghìn người, vậy thì ba hướng chẳng phải có hơn ba nghìn người sao!
Hơn ba nghìn thợ săn ma cùng tràn vào rừng Dạ Huyết, cho dù cẩn thận từng li từng tí đi nữa vẫn không tránh khỏi việc tạo ra động tĩnh lớn. Mà như vậy thì thú triều không bộc