QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 49: Lỗ Nghiêm
Dịch giả: NAMKHA295
“Phó cục trưởng Lỗ đang ở trong văn phòng của mình trên lầu bốn đấy!”
“Lầu bốn sao! Cảm ơn các vị!”
Vân Hi nói xong liền đi thẳng đến chỗ cầu thang của khu công sở. Xem dáng vẻ thì có lẽ hắn định đi lên lầu bốn.
Nhưng lúc này, dường như tên cảnh sát kia sực tỉnh ra nên kêu lớn: “Này này, nói trước đã, chú em có hẹn trước không đấy?”
Thế nhưng Vân Hi đã đi lên cầu thang rồi, cũng không biết hắn có nghe thấy những gì tên cảnh sát này nói không mà đi thẳng lên lầu bốn.
“Đứng lại! Ta nói chú em đó! Mau đứng lại!”
Hai tên cảnh sát còn lại đang buôn chuyện dường như cũng cảm thấy chút gì đó không ổn nên chạy vội ra khỏi phòng, lớn tiếng ra lệnh: “Ê nhóc! Chú mày là ai! Nói mau! Móa, đứng lại ngay!”
“Hai vị gọi tôi lại có chuyện gì vậy?”
“Ai cho phép chú mày đi tới đây? Tòa công sở của cục cảnh sát khu thành đông này đâu phải là nhà của chú mày đâu mà có thể đi lung tung thế được!” Hai tên cảnh sát vừa nói vừa nhanh chóng giơ tay ra cản Vân Hi lại, không cho hắn đi tiếp.
“Tôi muốn gặp phó cục trưởng Lỗ để xác nhận vài chuyện!”
“Phó cục trưởng Lỗ bận trăm công nghìn việc, lúc nào ngài ấy cũng phải xử lý những vụ án quan trọng liên quan đến an nguy của thành Tinh Diệu. Chú mày tưởng cứ muốn là gặp được ngài ấy sao? Đi xuống ngay! Ra chỗ khác chơi!” Tên cảnh sát này vừa nói vừa đưa tay ra đẩy, dường như muốn xô Vân Hi từ trên cầu thang xuống dưới vậy.
Vân Hi khẽ cau mày rồi hét lớn: “Chuyện này cực kì quan trọng! Tôi cần phó cục trưởng Lỗ xác minh ngay lập tức! Hai vị mau mở cửa ra giúp tôi!”
“Một đứa con nít miệng còn hôi sữa như chú em thì có chuyện quan trọng gì để xác với chả minh chứ! Nếu chú mày còn không rời khỏi đây thì đừng trách bọn ta không khách khí!”
“Anh Trần, cần gì phải nói nhiều vậy với thằng nhóc này chứ! Em nghĩ chắc nó chỉ tới đây để quấy phá thôi! Bọn mình cứ bắt nó lại, sau đó gọi người nhà nó mang tiền tới chuộc...”
Tên họ Trần nghe vậy thì ngỡ ra, sau đó gật đầu nói: “Đúng! Đúng vậy! Bắt thằng nhóc này lại trước đã! Phó cục trưởng Lỗ đang bận xử lý một vụ trọng án, nếu để thằng nhóc này gây ảnh hưởng, làm trễ nải công việc của ngài ấy thì hai đứa bây chịu nổi trách nhiệm sao!”
Cũng không đợi tên họ Trần này lấy còng tay ra, kiếm mang lóe lên, trong nháy mắt kiếm Vọng Hi đã kề ngay yết hầu của tên cảnh sát này. Hàn ý tỏa ra từ thân kiếm xông đến chỗ cổ họng khiến tên cảnh sát như như bị rơi vào trong hầm băng, ngay cả động tác còng tay cũng bị ngưng lại giữa không trung!
“Chú em…”
“Nhóc con, mày làm gì thế!”
“Bỏ kiếm xuống!”
Hàng loạt tiếng quát tháo cùng lúc phát ra từ miệng của ba tên cảnh sát.
Ánh mắt Vân Hi liếc về phía hai tên cảnh sát còn lại, tia sáng thần kỳ ẩn sâu trong mắt hắn theo đó bắn ra. Kiếm mang sắc bén ấy dường như đánh tan tinh thần của hai người này, khiến bọn họ sợ tới mức phải dừng động tác rút kiếm lại!
“Hừm! Làm đầy tớ của dân mà ba ngươi lại có thái độ như vậy, lẽ ra phải bị nghêm trị, nhưng thôi, niệm tình các ngươi chỉ làm theo lệnh cấp trên nên ta ta cho đó!”
Sau khi khiến cho ba tên cảnh sát này hoảng sợ, Vân Hi cũng không tiếp tục ở lại đây nữa mà đi thẳng lên lầu bốn. Dưới cái nhìn có chút kỳ dị của những nhân viên ở đây, hắn bước thẳng tới đẩy cửa phòng làm việc của phó cục trưởng Lỗ Nghiêm ra.
“Không phải tôi đã dặn các cậu rằng chưa bắt được người thì đừng về đây gặp tôi nữa sao!”
Cánh cửa vừa được mở ra thì bên trong phòng cũng vang lên thanh âm hùng hậu của một người đàn ông trung niên!
“Ông là phó cục trưởng Lỗ Nghiêm?”
“Là tôi… Hử?”
Người đàn ông trung niên được gọi là Lỗ Nghiêm ngẩng đầu nhìn Vân Hi. Gương mặt ông ta lộ vẻ không hài lòng:”Cậu là ai? Ai cho cậu vào đây? Không phải tôi đã dặn trước rồi hả, chưa bắt được tên hung thủ đã giết người vô tội ở học viện Tinh Diệu kia thì có là ai đi nữa cũng không được đến đây quấy rầy tôi!”
“Nếu như ông muốn tìm hung thủ đã giết độ trưởng Vương cũng như mấy cảnh sát khác trong đội ở học viện Tinh Diệu... thì kẻ đó là tôi đây!”
“Sao còn chưa đi ra…” Lỗ Nghiêm vốn định phất tay gọi người đuổi Vân Hi ra, nhưng khi nghe xong câu nói đó, ông ta bỗng dưng đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào người chàng trai trẻ đang ở trước mặt rồi bắt đầu hỏi từng chút một: “Cậu nói sao! Cậu chính là hung thủ đã giết Vương Kiến Nguyên và mấy anh em trong đội ở học viện Tinh Diệu hả! Chính cậu đã phế đi tay phải của Chu Minh và đánh Chu Nguyệt bị thương đúng không?”
“Đúng vậy! Chính là tôi!”
“Hóa ra là cậu!” Trong mắt Lỗ Nghiêm ánh lên vẻ hung dữ, nhất là khi thấy tên hung thủ này không những không trốn mà lại vào trong phòng làm việc của mình. Điều này khiến hắn tức giận đến tím mặt: “Giỏi! Giỏi lắm! Rất ngông cuồng! Đã phạm tội tày trời như vậy rồi còn mà cậu còn dám xuất hiện trước mặt ta thế này thì chắc chẳng coi những quy định pháp luật thành Tinh Diệu ra gì nhỉ!”
“Bản thân ông là nhân viên thi hành luật, hơn nữa lại là người