QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 58: Xóa tan hiềm khích lúc trước
Dịch giả: The Joker
“Tóc?” Đông Nhược Tuyệt khẽ cau mày, hỏi tiếp: “Tướng mạo cô gái đó ra sao anh?”
Vân Hi lắc đầu!
“Anh không nhìn rõ lắm!”
“Anh chỉ thấy mỗi tóc người ta thôi sao?”
Vân Hi khẽ gật đầu xác nhận.
“Tóc của mình cũng đẹp lắm mà…” Đông Nhược Tuyết nhủ thầm trong lòng như vậy rồi cất giọng đồng ý: “Thôi được rồi! Để em đến học viện hỏi thăm mấy đứa bạn thử xem, có khi cô gái mà anh nhắc đó đã tốt nghiệp rồi cũng nên! Học viên nữ có tu vi cấp sáu, tuổi không lớn hơn anh với em bao nhiêu, lại là xạ thủ cao cấp… chắc cũng không khó tìm lắm!”
“Cảm ơn em!”
Đúng ngay lúc này bỗng dưng vang lên tiếng kêu đầy ngạc nhiên từ miệng Triệu Uyển Quân khi cô đang chuẩn bị sách vở đi học.
“Trời ạ! Cái này… đây chẳng phải là…”
Giờ phút này, Triệu Uyển Quân rất ngạc nhiên, xen lẫn với đó là vui mừng. Trên tay cô lúc này là một trong hai chiếc đầm mà Vân Hi đã mua ở tiệm bán quần áo Nhã Các ngày hôm qua.
Khi nhìn thấy chiếc đầm trên tay Triệu Uyển Quân, ánh mắt Đông Nhược Tuyết ngay lập tức lấp lánh, cô đã bị nó hấp dẫn. Cô cất giọng hỏi bạn mình: “Đây chẳng phải là một trong những chiếc đầm thuộc bộ sưu tập thời trang mới nhất của công chúa ánh trăng à… sao giờ nó lại…”
“E hèm… ừm… hôm qua có nhều chuyện xảy ra, mình lại suy nghĩ lo lắng đủ điều nên chẳng có tâm trạng đâu mà để ý tới mấy thứ này… Giờ thì… chậc chậc, hai chiếc đầm này ở đâu ra vậy Tiểu Tuyết? Mình nhớ là mấy hôm nay bọn mình đâu có ra ngoài mua sắm đâu. Ngày hôm qua bồ cũng đâu có tâm trạng để đi mua sắm… vậy sao lại lòi đâu ra hai chiếc đầm này thế…” Triệu Uyển Quân nói xong thì như nghĩ đến chuyện gì đó, gương mặt nhỏ nhắn xin xắn của cô ngay lập tức nhìn về phía Vân Hi!
Không chỉ mỗi cô mà ngay cả Đông Nhược Tuyết cũng quay sang nhìn Vân Hi.
Cảm thấy có hai ánh mắt đang nhìn về phía mình như muốn hỏi chuyện gì đó, Vân Hi trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu và nói: “Mấy hôm trước anh đến rừng Dạ Huyết thực hiện nhiệm vụ đã nhận ở hiệp hội thợ săn, vừa hay gặp phải thú triều, nhờ pháo đài bay mà anh đã lấy được không ít vật phẩm mà nhiệm vụ yêu cầu. Sau khi về hiệp hội trả nhiệm vụ, anh đã nhận được một khoản Tân Nguyên tệ kha khá từ nó. Trên đường về nhà, khi đi ngang qua tiệm bán quần áo Nhã Các thì anh bỗng nhớ đến mấy hôm trước bọn em từng quan tâm đến bộ đồ này nên đã mua nó. Anh hy vọng rằng bọn em sẽ thích nó!”
“Mấy hôm trước?”
Đông Nhược Tuyết ngay lập tức nhớ lại chuyện mấy hôm trước. Lúc đó, tận mắt nhìn thấy học trưởng Bàng Phi xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới thì tâm trạng của cô không tốt lắm, Triệu Uyển Quân vì muốn thay đổi không khí nên đã…
“Ui! Đông Phương, có phải anh mua hai chiếc đầm này để tặng cho em với Tiểu Tuyết không vậy?”
Vân Hi khẽ gật đầu xác nhận.
“Tuyệt vời! Đông Phương, anh tốt quá! Em rất thích chiếc đầm này, định mua nó lâu rồi nhưng điều kiện không đủ thôi!”
Triệu Uyển Quân hớn hở chạy tới trước mặt Vân Hi, không để ý tới hình tượng bản thân mà hôn lên má hắn một cái.
“Hì hì, thưởng cho anh đó nhé!”
Nói xong rồi cô chạy ngay về chỗ cũ, hai tay cầm lấy chiếc đầm màu xanh lá cây, cất cao giọng nói: “Tiểu Tuyết, mình lấy chiếc đầm này đó, giờ phải mặc thử xem sao đã!”
Vừa mới nói đến hai chữ “mặc thử” thôi mà Triệu Uyển Quân đã chạy nhanh vào trong phòng của cô rồi. Lời nói vừa dứt cũng là lúc vang lên tiếng cửa phòng đóng lại.
Đúng lúc này thì Vân Hi mới khôi phục lại tinh thần sau khi bị Triệu Uyển Quân đột nhiên “tập kích”.
"Ớ…”
“Đông Phương…”
Đông Nhược Tuyết khẽ gọi tên anh trai mình.
Vân Hi gật đầu rồi nói: “Ừ, chỉ cần tụi em thích là được!”
Thích là được…
“Đông Phương, rốt cuộc anh đã thay đổi rồi! Anh của bây giờ khác ngày xưa nhiều lắm! Tốt hơn! Em xin lỗi, xin lỗi anh! Trước kia, trong Nguyệt Thần giới em đã hiểu lầm anh, em xin lỗi… Giờ thì tốt rồi… Đông Phương… anh…”
Đông Nhược Tuyết kể lấy kể để, nước mắt không kìm được nhỏ từng giọt từ gương mặt mịn màng của cô xuống mặt bàn.
Nhưng trên mặt cô lại nở nụ cười, một nụ cười hạnh phúc, càng lúc càng rực rỡ, xinh đẹp…
"Em…”
Nhìn thấy Đông Nhược Tuyết khóc như vậy, Vân Hi vội vàng đứng lên như muốn nói điều gì đó. Nhưng vì biết ‘em gái’ mình đang khóc vì vui nên hắn cũng chẳng biết phải làm gì giữa việc giữ im lặng hoặc dỗ dành.
“Anh hai!”
“Sao?”
Gọi như vậy…
“Cảm ơn anh!”
Vừa nói xong, Đông Nhược Tuyết bỗng dưng đứng lên đi đến trước mặt Vân Hi rồi dang hai tay ra ôm choàng lấy hắn.
Ôm thật chặt!
Lần này quả thật quá đột ngột.
Vân Hi chẳng ngờ rằng Đông