QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 66: Kết thúc
Dịch giả: Dạ Miêu
Là một đoàn săn ma thường hay sinh tồn ở nơi hoang dã, sự phối hợp ăn ý giữa các thành viên trong đoàn thậm chí có thể quyết định đến tỷ lệ sống sót của bọn họ khi đụng độ ma thú.
Nhất là với một thành viên bán chuyên nghiệp trong đoàn săn ma như Ô Vân, thường thường thì y chỉ cần dựa vào một cử động, một ánh mắt thôi cũng có thể lập ra ngay một chiến thuật đơn giản.
Như lúc này đây, sự phối hợp giữa Ô Vân và Ninh Tịnh có nét cơ bản của chiến thuật dụ rắn ra khỏi hang.
Chín viên đạn, Cửu Tinh Liên Châu!
Vân Hi đã mất đi trọng tâm đang ở giữa không trung phải đối mặt với chín viên đạn này. Cho dù bản thân có thể tránh được một hai viên, chém bay thêm một hai viên nữa thì nhất định hắn phải trúng một nữa còn lại. Chính vì vậy nên lúc này, hắn chỉ có thể tìm mọi cách để giảm thương tổn đến mức thấp nhất.
“Phập! Phập! Phập!”
Máu tươi bắn ra tung tóe.
Đối mặt với chín viên đạn đang bay tới này, ngoài việc tránh để bị thương những bộ phận quan trọng trên cơ thể ra, hắn không hề dùng kiếm đỡ đạn mà lại dồn chân khí vào trong kiếm rồi phóng nó lên người Ô Vân đang ở sát ngay đó khiến cho tên này không kịp trở lại.
“Bịch! Bịch!”
Hai người một trước một sau cùng rơi xuống đất.
Chẳng qua cả hai rơi xuống lại ở trong hai tình cảnh khác nhau. Ô Vân ngã xuống mang theo ánh mắt ngạc nhiên không thể tin nổi, cuối cùng mất đi ý thức. Còn với Vân Hi lại khác, sau khi ngã xuống, hắn cắn răng nhịn đau đứng dậy.
Lúc này, nếu như có bất cứ một thành viên nào trong đoàn săn ma Vương Giả xông đến đâm một kiếm lên người Vân Hi thì hắn chắc chắn sẽ chết.
Nhưng…
Tinh Thiên đang ở gần hắn nhất đang bị Vu Phàm và Triệu Huyền liều mạng ngăn cản. Còn bản thân Ninh Tịnh, sau khi bắn xong chín phát súng thì đang thay đạn vì băng đã đã hết sạch đạn. Bởi vậy nên lúc này, hắn lại có được chút thời gian quý báu để lấy lại sức.
Đến khi Ninh Tịnh sắp thực hiện đợt bắn tiếp theo thì Vân Hi đã nhanh chân chạy trốn vào trong khu nhà hoang gần đó, nấp sau một bức tường.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Tiếng súng nổ dồn dập liên tục truyền đến. Bức tường nơi Vân Hi ẩn nấp đã bị những viên đạn này bắn chồng lên nhau xuyên qua. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt đó, hắn đã né sang một chỗ khác nấp đi lần nữa, không còn hình bóng, ngay cả vết máu cũng chẳng để lại.
“Tức thật.”
Ninh Tịnh nhanh chóng xuất hiện ở nơi Vân Hi mới trốn khi nãy. Cô hừ khẽ một tiếng rồi giơ súng lên bắn một phát. Vu Phàm mới đỡ lấy một kiếm của Tinh Thiên còn chưa kịp lấy lại sức đã bị một viên đạn bắn xuyên qua đầu, một lỗ máu nhỏ xuất hiện trên trán y.
Y chết trong nháy mắt.
Đối mặt với kỹ thuật bắn súng cao siêu của Ninh Tịnh, không ngờ Vu Phàm đang gắng gượng chiến đấu với Tinh Thiên lại bị bắn chết chỉ trong một phát súng.
Võ giả cấp sáu đỉnh cao Vu Phàm vừa chết, một mình Triệu Huyền tất nhiên không thể nào ngăn cản được những đòn tấn công chớp giật của Tinh Thiên được. Sau khi lộ ra một sơ hở, học viên có tu vi cấp sáu này đã bị đối thủ chém chết, cuối cùng ngã sầm xuống đất với vẻ không cam lòng.
“Bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta!”
Tinh Thiên cẩn thận đi đến bên cạnh Ninh Tịnh.
Giờ phút này, kể cả Ô Vân lẫn Thiểm Điện, không một ai trong số họ lại tưởng được lần nhiệm vụ được thuê lần này hẳn sẽ kết thúc đơn giản nhẹ nhàng lại có thể phát triển đến mức này. Chẳng ai ngờ được, sáu thợ săn ma tinh nhuệ của đoàn săn ma Vương Giả lúc đầu bây giờ chỉ còn lại hai người. Nhất là khi đối phương chỉ là một tên Võ giả cấp bốn…
Nếu như thực lực của tên này cao hơn một chút, đạt đến cấp năm, cấp sáu… Không, không cần đạt đến cấp sáu. Chỉ cần tu vi của tên này đạt đến cấp năm thôi thì sợ rằng đến cả Võ giả cao cấp Ninh Tịnh cũng khó có thể sống sót dưới khả năng ám sát xuất quỷ nhập thần của đối phương.
“Hai người chúng ta phải ở cạnh nhau. Tên đó chỉ có tu vi cấp bốn nên em nghĩ hắn không dám lộ mặt ra cho chúng ta giết đâu. Tỷ số hiện tại đang là bảy, sáu. Chúng ta đang chiếm ưu thế. Chỉ cần đợi đủ mười hai tiếng, Nguyệt Thần giới sẽ căn cứ vào tỷ số săn bắn sinh tử để quyết định thắng thua của hai đội. Cứ kéo dài đến lúc đó thì chắc chắn chiến thắng sẽ thuộc về đội chúng ta.”
Ninh Tịnh lạnh lùng nhìn Tinh Thiên: “Em nói là chờ? Chẳng lẽ chúng ta phải chờ đến khi hết giờ sao?!”
“Chứ không chị nghĩ chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Hừ… Trong nhiệm vụ săn bắn sinh tử lần này, đoàn đội chúng ta lại bị một tên Võ giả cấp bốn ép đến mức không dám manh động, chỉ có thể lùi vào một góc mà phòng thủ chờ đến khi hết giờ. Chuyện mất mặt như vậy mà em cũng nghĩ ra được à! Nếu tin này mà truyền ra ngoài thì e rằng mặt mũi của đoàn săn ma Vương Giả chúng ta sẽ mất sạch, sau này còn ai muốn thuê chúng ta làm nhiệm vụ nữa?!”
Tinh Thiên nhíu chặt mày, cô đã hiểu được ý của Ninh Tịnh nên chỉ đành cất tiếng thở dài: “Ài… có lẽ chúng ta nên chia ra tìm kiếm chỗ ẩn nấp của tên kia. Ai phát hiện ra được điều gì, dù chỉ là một biến động nhỏ cũng phải